Cô ấy là bầu trời của tôi (Tiêu Dao)

9月 13th, 2017

Đối với tôi mà nói, cô gái ấy giống như bầu trời…

Một tiếng kéo rin rít. Rồi một hồi hụ dài. Và những âm thanh loảng xoảng, kèn kẹt nối nhau liên tiếp…

Nói thật, tôi chưa từng thích tàu hỏa. Tôi ghét sự già nua, cũ kĩ của nó. Tôi ghét những âm thanh chói tai xình xịch. Ghét cái cách những thanh ray tàu oằn mình kêu ken két dưới sự ma sát tóe lửa với bánh tàu. Ghét cả những tiếng còi kéo dài lúc vào ga.

Quẳng ba lô lên ghế, nhìn toa tàu trống thênh thang, tôi kéo cao cửa sổ hết cỡ để những cơn gió muộn lạnh cóng tràn vào lùa tung cả tóc.

Phải, tôi – một người rất ghét tàu hỏa – giờ đây, ngay đêm hai mươi chín tết, lại đang một mình đón chuyến tàu muộn ngược hướng đường về nhà, và sẽ có một hành trình xuyên đêm nay. Bởi vì, chúng tôi đã có một giao ước với nhau.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Thẳm sâu trong kí ức của tôi luôn tồn tại hình ảnh một người con gái, với mái tóc dài ngang eo bay trong gió, với áo len mỏng màu trắng suôn dài, với đôi mắt nâu xa xăm, ngồi trên bờ lan can gỗ ngả màu thời gian, giữa những cơn gió mát rượi ngày cuối thu, tay giơ cao chiếc máy bay giấy.

Người con gái ấy, với tôi, là nắng, là gió, là sự tự do, là ước mơ, là tuổi trẻ, là cả một bầu trời vời vợi.

Người con gái đó thỉnh thoảng lại cứ xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, bàn tay vươn cao cánh máy bay trắng muốt trên nền trời lộng gió, và quay lại, nói với tôi một điều gì đó, đôi mắt cong lên tinh nghịch, lấp loáng nét cười.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe rõ câu nói đó!

Tiếng còi tàu kéo dài báo hiệu vào ga làm tôi giật mình tỉnh giấc. Gió vẫn ào ào lùa qua khung cửa sổ. Tôi đưa bàn tay phải vô thức nắm lấy năm đầu ngón tay trái đã lạnh cóng của mình.

Chợt có gì đó bứt phá khỏi đống hỗn mang mà tôi vẫn đang mắc kẹt trong đó, tràn về tâm trí: cánh máy bay giấy màu trắng chao nghiêng trên nền trời xám bạc lộng gió, người con gái quay về phía tôi, nụ cười còn vương những sợi tóc bị gió lùa tung. Phía xa xa, mặt dốc nghiêng nghiêng của con đồi phủ đầy cỏ xanh và những bông cỏ may tim tím…

Phải rồi, ngày xưa, nhà của chúng tôi ở trên triền đồi xanh mướt. Sáng sớm, mặt trời đỏ rực treo trên đầu ngọn cỏ xanh mơn mởn. Đồi lộng gió. Căn nhà gỗ lộng gió. Đồng cỏ may tím rực rỡ suốt cả mùa hạ, sang đến mùa thu. Trên lan can gỗ đầy gió nhìn ra khoảng trời cao vời vợi ánh lên màu tím huyền hoặc của cỏ may ấy, chúng tôi ngồi cạnh nhau, chờ những chiếc máy bay bé xíu chầm chậm lướt qua những cụm mây trắng xốp. Cô ấy từng bảo tôi: “Nếu cậu lẩm nhẩm một điều ước khi nhìn theo một chiếc máy bay đang lướt ngang bầu trời, điều ước của cậu sẽ trở thành sự thật”

Và cô ấy luôn lẩm nhẩm một điều gì đó, mỗi khi một bóng máy bay trắng lấp lóa nắng bay qua khung trời lộng gió phía trên con dốc. Năm đầu ngón tay mảnh dẻ vươn cao in trên nền trời. Chiếc máy bay chầm chậm lướt qua những kẽ tay trước khi khuất dạng. Tiếng thì thầm khe khẽ của cô ấy tan ra giữa tiếng ầm ì rền rền của động cơ máy bay vọng lại xa xăm phía trên cao thật cao – nơi bầu trời lồng lộng, nơi những cụm mây trắng bồng bềnh.

Cô gái ấy, là bạn thân nhất của tôi.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

 

***

“Vé của em đâu?”

Trước con mắt mở to ngạc nhiên của chị soát vé, tôi chìa ra hai tấm với hai số ghế liền nhau. Những tôi chọn cách phớt lờ ánh nhìn khó hiểu và tò mò của chị ta bằng cách kéo headphone lên bịt kín tai và vờ như mình đang chăm chú nghe nhạc.

Bốn năm về trước, chúng tôi đã phải bỏ lỡ cuộc hành trình của mình ở ga này…

Bốn năm về trước, cô ấy rủ tôi trốn nhà. Phải, chính xác là trốn nhà! Bốn năm trước, cô ấy mười bảy, tôi mười bảy. Bốn năm trước, cả hai chúng tôi mới chỉ là hai đứa trẻ không hơn không kém, với một cuộc sống đơn giản quanh quẩn vùng triền đồi tim tím cỏ may…

Vậy mà đã bốn năm! Thời gian tuột nhanh qua kẽ tay như cánh máy bay bé xíu năm nào.

“Tại sao chúng ta lại phải trốn nhà?”

“Thì, bố mẹ chúng ta sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho chúng mình đi thế này còn gì…”

“Đó là lý do đấy! Tại sao lại phải lén lút chỉ để đi làm cái trò này?”

“Thì bởi vì… Mà thôi, Thiên cũng chả hiểu nổi đâu…”

Tôi nhún vai, nhét headphone vào tai. Tiếng tàu hỏa xình xịch làm tôi phát ngấy. Gió thì thi nhau lùa qua những khe lưới mắt cáo chắn ngang cửa sổ khiến tóc của cô ấy cứ thỉnh thoảng lại chạm vào má tôi. Thoảng trong mùi sương đêm lành lạnh, tôi vẫn nhớ như in hương táo thơm ngòn ngọt và hương cỏ may ngai ngái, nồng nồng len lỏi trong từng sợi tóc mềm mại ấy.

Lúc cánh cửa sổ phòng tôi rung lên vì những tiếng gõ nhè nhẹ, tôi chẳng thể ngờ được đợi mình ngoài đó lại là cô ấy – balo trên vai, mũ áo hocdie trùm kín đầu – vừa giơ tay lên miệng ra hiệu hãy im lặng, vừa thì thầm bảo tôi:

“Cầm theo tiền, mặc ấm vào, và đi theo mình”.

Cũng chả biết sao tôi lại hùa vào cái trò phiêu lưu bất chợt, khó hiểu của cô ấy. Có lẽ vì tôi có cảm giác nếu mặc kệ cô ấy một mình thì sẽ chẳng ai ngờ được cô ấy sẽ gây ra chuyện gì nữa!

Chúng tôi vừa kịp chuyến tàu muộn nhất. Cô ấy giữ im lặng suốt chuyến đi. Sự im lặng khó hiểu cùng với chuyến đi bí ẩn vừa kịp khiến tôi hoang mang thì cô ấy quay sang, giật nhẹ tay tôi: “Lớn lên Thiên vẫn muốn làm phi công chứ?”

“Hả? Ừm… Có lẽ…”

“Vậy tớ yên tâm rồi…”

“Tại sao?” “Vì khi ấy, tớ có thể ngồi trên đồi cỏ may, thì thầm lời nguyện ước với những chuyến bay của cậu. Tớ thực sự rất vui khi biết chính cậu sẽ là người chở tâm nguyện của tớ đến những đám mây và ánh nắng mặt trời trên cao.”

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Tôi rút tai nghe ra, nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạ lùng:

“Cậu bị hâm à?”

Đêm hôm ấy, hai giờ sáng, chúng tôi bị dừng tàu lại đột ngột. Tiếng phát thanh viên dịu dàng thông báo do sự cố đường ray, chuyến tàu bị hoãn lại. Chúng tôi sẽ được sắp xếp tàu để quay về.

Cô ấy bước xuống khỏi toa, tiếng thở nhè nhẹ kìm dưới lồng ngực, hai tay giấu trong túi áo, mũ kéo xuống trùm kín mặt. Cô ấy ngồi hồi lâu trên đường ray, không nhìn tôi lấy một lần, hỏi khẽ:

“Mình đi bộ đến đó đi, được không?”

Tôi muốn giãy nảy lên. Toàn bộ chuyến đi tính đến thời điểm này hoàn toàn vô nghĩa, khó hiểu đến khó tin. Nhưng tôi chỉ kéo cao hơn cổ áo khoác, hỏi cô ấy bằng giọng nói mệt mỏi. Theo mỗi con chữ, hơi thở của tôi phả vào cơn gió những làn khói mỏng manh:

“Đó” là đâu?

“Khoảng… trời sáng, có lẽ chúng ta vẫn kịp đến. Ừ, có lẽ…”

“Cậu bình thường lại cho tớ nhờ đi, được không? Chuyện quái gì xảy ra tối nay thế?”

Cô ấy vẫn im lặng. Im lặng một cách bướng bỉnh. Im lặng hồi lâu. Cô ấy ngồi bệt trên những thanh ray lấm sương, hai tay ôm chặt lấy chân, gục mặt vào hai đầu gối. Im lặng kéo dài đến nỗi tôi run lên vì sợ mình đã nói gì quá đáng.

Thế rồi, bất thình lình, cô ấy ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn tôi mà như không nhìn tôi, cười xòa: “Có lẽ là số mệnh…”

Tôi đã như bị đông cứng lại trong giây phút ấy. Hai vành mắt cong cong như vầng trăng muộn. Nụ cười vừa thản nhiên, lại vừa thoảng chút nuối tiếc xa xăm. Hàng lông mi cong rợp ươn ướt. Chiếc mũ áo khoác bị tuột xuống, những lọn tóc mềm mại xõa tung trong gió, thoảng mùi hương táo đỏ và cỏ may… Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng hình ảnh ấy lại trở về gặp tôi trong những cơn mê lưng chừng giữa đêm, khiến tôi bất thình lình bật dậy, nhận ra bàn tay mình đang giơ ra chơi vơi giữa không trung lạnh ngắt như đang đuổi bắt một ảo ảnh đẹp đến nao lòng, và rồi từng cơn khó thở quặn thắt làm ngực tôi đau nhói như muốn vỡ tung.

Tôi thừa nhận, tôi nhớ cô ấy. Nhớ đến phát điên!

Còi tàu lại kéo dài báo hiệu tàu đã vào ga. Tôi đang đi trong một chuyến đi mờ mịt. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình phải đến đâu. Thế nhưng có gì đó sâu thẳm bên trong thôi thúc tôi nhất định phải làm.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

“Cô ấy muốn vậy” – tôi tự nhủ khi kéo cao cổ áo khoác, dò dẫm trong màn đêm ướt sương, men theo những thanh ray tàu và lầm lũi đi về phía trước. Lại sự cố. Tôi đã nói là mình ghét tàu hỏa chưa nhỉ? Chúng đầy rẫy những sự cố! Tôi vừa lầm bầm vừa mường tượng lại nụ cười ánh lên sắc tím cỏ may của cô ấy trong buổi chiều lộng gió trên đồi của ngày xưa, vừa bỏ lại sau lưng đoàn tàu hùng vĩ đang nằm im lặng dưới làn sương nhàn nhạt. Những kỹ thuật viên đang lăng xăng tìm cách khắc phục sự cố trông hệt như những con kiến chăm chỉ. Nhưng tôi không thể đợi họ. Tôi cần phải đến nơi cô ấy muốn đến trước khi trời sáng, cho dù tôi vẫn chưa nghĩ ra đó là nơi nào.

Suốt chuyến tàu về, cô ấy lại im lặng. Tôi bỗng thấy hoang mang. Tôi có cái cảm giác kì lạ rằng cô ấy đang bồng bềnh trôi tuột khỏi tôi như những cụm mây xốp trắng trên trời cao, như chiếc máy bay ẩn hiện giữa những kẽ ngón tay trước khi khuất dạng… Bị sự bất an thôi thúc, tôi e dè vươn tay, nắm lấy năm ngón tay lạnh cóng của cô ấy đang giấu trong túi áo khoác, đưa cho ấy một cái nhìn dò hỏi. Cô ấy không trả lời, cũng không rút tay ra. Cô ấy chỉ đơn giản là để những ngón tay lạnh giá của mình nằm yên trong bàn tay tôi. Một lúc lâu sau, tôi cảm nhận được hương táo đỏ trộn lẫn hương cỏ may bao trùm quanh người mình, cảm nhận được những sợi tóc mềm mại, mát lạnh khẽ cọ vào má, vào cổ.

Cô ấy vừa gục vào vai tôi.

Cô ấy ngủ gật ư?

Không phải. Bởi vì tôi nghe thấy, lẫn trong gió rít ngoài cửa sổ, một tiếng “Cảm ơn” mỏng manh khẽ bật ra, rồi vỡ tan và cuốn theo gió ra ngoài dải đồng hoang sâu hun hút phía ngoài cửa sổ toa tàu. Tôi biết mình đã không nghe nhầm. Cô ấy vừa nói “cảm ơn” tôi.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Hứa với tớ, một ngày nào đó, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình bị bỏ dở hôm nay, chỉ hai đứa mình thôi…

Tất nhiên rồi, nhưng trước đó, cậu cần về nhà và ngủ một giấc thật say.

“…Chúng ta sẽ phải tới đấy trước khi trời sáng, và cậu sẽ thấy điều kì diệu. Nhất định phải tới đó trước khi trời sáng…”

Ngay sáng hôm sau buổi chúng tôi trốn đi bất thành đó, cô ấy được gia đình làm thủ tục nhập viện. Tôi chợt hiểu tại sao đêm hôm trước cô ấy bỗng hành động kì lạ đến thế. Trong thời gian tôi đi học ở trường điểm ngoài tỉnh, để lại cô bạn thân thuở nhỏ một mình với đồi cỏ may tím, thì chứng ngủ sâu của cô ấy đã ngày càng khó kiểm soát hơn.

Bạn biết chứng bệnh Klein-Levin không nhỉ?

Tôi đã điên cuồng tìm hiểu về nó rất nhiều từ sau ngày cô ấy nhập viện. Một chứng bệnh rối loạn thần kinh hiếm với tỷ lệ mắc là 1/1 triệu người, khiến cho con người ta cứ đột nhiên rơi vào giấc ngủ sâu không cưỡng nổi hàng ngày, hàng tuần, thậm chí hàng tháng.

1/1 triệu người, vậy tại sao, lại là cô ấy?

Mỗi lần tôi đến bệnh viện thăm, thời gian cô ấy đang ngủ càng nhiều hơn. Rốt cuộc, vì quá nhiều thứ ập đến cùng một lúc: bệnh tình mỗi lúc một nặng của cô ấy, kì thi học sinh giỏi, kì thi đại học…, tôi đã quên khuấy mất việc phải hỏi cô ấy “nơi đó” là nơi nào. Và rốt cuộc, chúng tôi đã không kịp trốn đi thêm một lần nữa để thực hiện lời hứa ngày hôm đó.

Bởi vì, trước khi hai đứa kịp làm thế, cô ấy đã chìm vào một giấc ngủ sâu, rất sâu. Hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Tôi vẫn lầm lũi đi. Trời đang dần sáng lên. Ga cuối hiện ra khiến tôi hoang mang. Bây giờ, tôi sẽ phải đi đâu?

Cô ấy, rốt cuộc muốn đến nơi nào?

Tôi nhớ lúc hai ngón tay chúng tôi ngoặc vào nhau để ấn định lời giao ước trong đêm đó. Ngón tay cô ấy nhỏ nhắn, lạnh cóng khiến tay tôi tê tê.

Tôi nhớ khuôn mặt cô ấy xanh xao, yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền giữa chăn gối trắng toát của bệnh viện. Những chiếc ống, những sợi dây chằng chịt vây quanh cô ấy như chiếc mạng nhện tả tơi sau đêm bão, giúp cô ấy duy trì sự sống. Phải, cô ấy vẫn sống, chỉ có điều là cô ấy đang ngủ. Ngủ rất say. Ngủ mà chẳng biết bao giờ tỉnh lại.

Tôi không tin vào truyền thuyết công chúa sẽ thức dậy sau nụ hôn của hoàng tử. Hay có lẽ bởi vì tôi không phải là hoàng tử, nên nụ hôn tuyệt vọng tôi đặt lên môi cô ấy đêm hôm đó không thể đánh thức người con gái đang say ngủ trong vòng tay tôi? Cô ấy chỉ đang ngủ thôi, liệu cô ấy có cảm nhận được nụ hôn của tôi lúc đó, hơi ấm từ vòng tay tôi lúc đó, và câu nói “anh yêu em” của tôi lúc đó?

Tôi không biết.

Nhưng tôi muốn, muốn biết điều đó đến phát điên lên. Vậy mà cô ấy vẫn cứ bướng bỉnh nằm đó, yên bình ngủ. Cô ấy ngủ, say sưa đến thế, thanh thản đến thế, trong khi mỗi đêm, tôi giật mình thức giấc bởi nỗi lo cô ấy không bao giờ có thể tỉnh lại để trả lời tôi.

Tôi rốt cuộc chẳng trở thành phi công như cô ấy muốn năm nào. Thay vào đó, tôi sắp trở thành một kiểm toán viên. Tôi quên mất cách ước mơ, quên mất cách vươn bàn tay lên nền trời xanh nhạt để đuổi bắt hình bóng chiếc máy bay lấp lánh nắng bạc, quên cả cách thì thầm gửi điều ước của mình đến bầu trời… Giống như khi chìm vào giấc ngủ sâu đó, cô ấy đã đem theo cả bầu trời của tôi đi.

Tôi đến bệnh viện mỗi ngày chỉ để yên tâm nhìn khuôn ngực cô ấy vẫn khẽ phập phồng trong những nhịp thở yếu ớt, chỉ để lay gọi, nắm tay cầu xin cô ấy thức dậy trong nỗi tuyệt vọng đau đớn…

Vậy mà, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng đoán ra, cô ấy đã muốn đến nơi nào!

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Ngã ba hiện ra trước mặt khiến đôi chân rã rời của tôi như muốn khuỵu xuống mặt đường ẩm sương. Tôi muốn khóc, nhưng gió cứ lùa mi mắt khô không khốc. Đúng lúc tôi tưởng như mình đã tuyệt vọng, thì tấm bảng chỉ đường trước giờ vẫn im lìm đứng đó đập vào mắt tôi.

Trong phút chốc, tôi chợt hiểu ra đâu là đích đến của mình.

Tôi kéo cao cổ áo, quên cả đói, quên cả lạnh, quên cả mệt, quên cả cơn đau nơi gan bàn chân. Tôi bước như chạy về phía trước, mong mình sẽ tới nơi kịp trước khi mặt trời mọc. Tôi chạy đua với bình mình, chạy đua với mặt trời.

Tôi đến nơi vừa kịp lúc những tia nắng đầu tiên xuất hiện trên đường chân trời xám nhạt. Và cũng là lúc chuyến bay đầu tiên đang vào đường băng chuẩn bị cất cánh. Gió lùa thông thốc qua khoảng không gian rộng lớn. Tôi giơ bàn tay của mình ra. Năm ngón tay in lên bóng chiếc máy bay to lớn đậu phía xa xa một vệt đen mờ mờ.

Những tia nắng đỏ ánh lên lớp sơn bạc của chiếc máy bay khổng lồ rạng rỡ hơn bất kì một thứ hào quang nào mà tôi từng thấy. Tiếng ro ro của động cơ át cả tiếng gió ì ầm. Chiếc máy bay từ từ cất cánh. Cái bóng to lớn hùng vĩ của nó in lên vầng mặt trời đỏ rực đang nhô lên từ phía chân trời. Phía trên cao, những cụm mây trắng xốp bồng bềnh mời gọi…

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Tôi đã thấy tất cả những điều ấy qua bốn kẽ ngón tay của mình. Tôi đã dõi theo chiếc máy bay khổng lồ từ khi bắt đầu cất cánh bay vào bình minh cho đến khi nó trở nên bé xíu, và biến mất giữa những cụm mây trắng. Trong lúc đó, tôi đã không ngừng lặp đi lặp lại: “Hãy cho cô ấy tỉnh lại. Hãy trả cô ấy lại cho tôi. Trả bầu trời của tôi lại cho tôi”.

Gió vẫn rít bên tai tôi. Vệt khói trắng thẳng tắp chiếc máy bay để lại trên nền trời xanh ngọc đã biến mất như thể tan vào những cụm mây trắng. Tôi rút điện thoại bấm dãy số quen thuộc. Giọng nữ dịu dàng tan vào làn gió cô liêu ngày cuối năm:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã không còn sử dụng, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại và gọi lại sau…”.

Nước mắt tôi theo đó chợt trào ra hai bên gò má, rát bỏng. Đã rất lâu rồi tôi mới khóc như vậy, khóc tấm tức như một đứa trẻ kinh hoàng nhận ra nó vừa để vuột mất thứ mà nó yêu thích nhất, khóc nức nở như một đứa trẻ phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất trong đời nó, khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ bị bỏ rơi… Phải, đã rất lâu rồi, tôi mới khóc như thế, kể từ cái ngày tôi phát hiện ra trong điện thoại của cô ấy có một file ghi âm đề tên tôi.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

“Thiên à, cậu có biết không, đối với tớ mà nói, cậu giống như bầu trời… Bầu trời cao lớn, rộng rãi, khoáng đạt, đẹp đẽ. Bầu trời mà tớ luôn khát khao tìm hiểu, luôn muốn vươn tới. Thiên à, tớ đã nhờ không biết bao nhiêu cái máy bay chuyển cảm xúc của tớ tới cậu, cậu đã bao giờ nhận được chưa vậy?

Thiên à, cậu biết không, tớ yêu cậu! Tớ yêu cậu nhiều lắm, nhiều đến nỗi tớ không thể nói hết trong một lần, nên phải chia nhỏ nó ra, nhờ rất, rất nhiều chiếc máy bay chở đến cho cậu đấy.

Tớ đã nói với cậu rồi mà nhỉ? Với tớ, cậu giống như bầu trời…”

Tôi đã khóc. Tôi đã ôm thật chặt cô ấy. Tôi thậm chí đã hôn cô ấy và nói với cô ấy rằng “Anh yêu em”. Nhưng khi tôi làm tất cả những việc đó, khi tôi nghe được tình cảm cô ấy dành cho mình, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ gần nửa năm trời.

Cô ấy vẫn ngủ, cho đến tận bây giờ…

Mọi thứ đều vô nghĩa nếu như không có cô ấy. Mọi thứ đều vô nghĩa nếu cô ấy không tỉnh dậy. Mọi thứ đều vô nghĩa vì tôi đã hành động quá muộn màng…

Nếu cô ấy không tỉnh dậy… nếu như thế, tôi sẽ tiếp tục thế nào đây?

Vì, đối với tôi mà nói, cô ấy cũng giống như bầu trời…

© Tiêu Dao – blogradio.vn

(29)

Này cô gái, hãy yêu đi đừng sợ (Ruby Vân Anh)

8月 29th, 2017

Này cô gái, hãy yêu đi đừng sợ Nước mắt chỉ là gia vị của tình yêu Dẫu mối tình xưa em đã khóc thật nhiều Và cay đắng vẫn còn đang nhức nhối.

Này cô gái, xin em đừng hờn dỗi Nước mắt sẽ làm ướt nắng ban trưa Hoa gạo sụt sùi rụng trắng sau mưa Cho nỗi nhớ trao nghiêng rơi vào lòng quặn thắt.

Này cô gái, giữa những gì được mất Có những điều chẳng thể nào phân biệt đâu em Như hồ nước long lanh giữa sa mạc cháy thiêu Khi gần đến lại hóa thành ảo ảnh.

Này cô gái, Anh không phải là người tuyệt nhất Cũng không thể xóa nỗi đau đã thành sẹo trong tim Anh chẳng hứa sẽ mãi mãi yêu em Nhưng sẽ ở bên những khi em cần nhất.

 

 

(15)

Cảm giác an toàn và yêu thương trong tình yêu không tiền nào có thể mua được…

8月 26th, 2017

Cuộc sống này không phải ngôn tình nhưng tình yêu đôi lúc khôi phải do đồng tiền quyết định, đo đếm tình yêu. Những cô gái như chúng tôi trên cõi đời nà chỉ có mỗi mơ ước có được một người mang lại cho họ cảm giác an toàn, mà cảm giác an toàn thì các anh không bao giờ mua được nó cả. Cái được gọi là yêu chiều đối với chúng tôi là khi muốn hôn, sẽ được hôn, khi muốn ôm, sẽ được ôm, mà khi không muốn thì vẫn nhận được những cái hôn và những cái ôm đến từ các anh. Những thứ đó không mất tiền.

Một mối quan hệ bắt đầu ” nhân” nào thì sẽ kết thúc với ” quả” nấy.Chúng ta yêu nhau hai năm rồi. Có những thứ khi yêu nhau lâu sẽ không còn trọn vẹn như trước. Không còn những khao khát mãnh liệt được gần bên nhau đến mức khôn thể kiềm chế. Không còn những nỗi nhớ nhung đằng đẳng mỗi đêm về. Cũng không còn nhiều kiên nhẫn yên lặng để mau chóng giảng hòa những lúc cãi nhau nữa, phải không anh?

Tình yêu của ai rồi cũng sẽ có một ngày thay đổi. Từ vị ngọt ban sơ đến vị chua chát của những khó khăn, thăng trầm, rồi cũng sẽ đến lúc ngọt ngào lúc quả chín, dù sao đó có vị sượng do chín ngọt nên có thêm sâu. Có những cãi vả to không đến một ngày đã tan biến, cũng có những bất hòa đến mức không thể nhìn mặt nhau nữa, nhưng tại sao đã yêu nhau lâu như vậy mà anh còn chưa hiểu hết tấm lòng em?

Cảm giác an toàn và yêu thương trong tình yêu không tiền nào có thể mua được...

Em không cần hoa, không cần quà cáp mỗi dịp lễ, Tết, không cần du lịch hay bất cứ thứ gì mà khiến anh phải vất vả có được để tặng em. Ngày tháng thay đổi, sao những nụ hôn lại thưa dần. Ngày xưa lúc nào anh cũng muốn hôn em, thương em, ôm em. Đến những ngày tháng tự do này, hơn cả lúc trước, vậy mà đôi lúc cần vài cái hôn cũng khó khăn. Hôn cần em nài nỉ, van xin hay sao anh?

Anh bảo không có đủ tiền để chiều em, em bảo em cần anh chiều bằng những thứ vật chất đó khi nào. Khi gia đình em đang bao phủ nặng nề bởi cái bóng của đồng tiền, khi mà em còn tự ti vì mình chưa tặng cho anh được những thứ gì quý giá, anh lại bảo anh không thể chiều em bởi vì anh không có nhiều tiền. Em không chấp nhận. Em mặc một cái áo 35 ngàn đồng của chợ đêm bán, em tặng anh cái áo cũng như vậy, đó đối với em là tình yêu sâu sắc em dành cho anh, muốn chúng ta cùng nhau vượt qua những khó khăn để bước tiếp, chắc do tình yêu của em quá cổ tích, quá mộng mị nên anh cảm thấy mệt mỏi phải không anh?

Cảm giác an toàn và yêu thương trong tình yêu không tiền nào có thể mua được...

Thưa anh, thưa các chàng trai trên thế giới này, ngôn tình được sinh ra bởi vì đó là giấc mộng của những người con gái muốn được hưởng tình yêu trong sáng và tuyệt đối. Cuộc sống này không phải ngôn tình nhưng tình yêu đôi lúc khôi phải do đồng tiền quyết định, đo đếm tình yêu. Những cô gái như chúng tôi trên cõi đời nà chỉ có mỗi mơ ước có được một người mang lại cho họ cảm giác an toàn, mà cảm giác an toàn thì các anh không bao giờ mua được nó cả. Cái được gọi là yêu chiều đối với chúng tôi là khi muốn hôn, sẽ được hôn, khi muốn ôm, sẽ được ôm, mà khi không muốn thì vẫn nhận được những cái hôn và những cái ôm đến từ các anh. Những thứ đó không mất tiền. Chỉ cần hai người có thể hiểu nhau và bên nhau đi tiếp bước qua những khó khăn là được. Đời sống này ngày càng thực tế phải không các anh, mọi thứ đều tốn kém, nhưng tôi chắc rằng việc khiến người con gái của mình vui lòng thì không chỉ có tiền mới làm được đâu các anh ạ. Bởi vì tình yêu ban đầu vốn dĩ không khởi đầu bằng tiền, thì sẽ không bao giờ kết thúc bằng tiền.

Sự khao khát đánh bại đồng tiền, sự an ủi đánh bại đồng tiền. Đồng tiền thua trận trước sự chân thành, đồng tiền thua cuộc trước sự quan tâm. Đồng tiền nó cuối cùng chỉ là vật giúp chúng ta bổ sung niềm vui và hạnh phúc chứ nếu ta dùng nó để tạo ra một hạnh phúc thì đó là yêu tiền chứ không phải yêu người.

Em chỉ cần một cái ôm của anh ngay lúc này. Bao nhiêu tiền để đánh đổi nó đây…

 

#Embietphailamsao?

02017.08.26

(2)

Chẳng có cô gái nào ngốc nghếch đến nỗi cứ thương mãi một người chẳng sợ mất mình…

8月 6th, 2017

Nỗi đau dù có đau đến mấy cũng không thắng nổi thời gian đâu em, vết thương ngày nào rồi cũng có ngày hóa sẹo, nhưng ít ra nó sẽ không khiến em phải đau đi đau lại mãi.

Là con gái ai mà chẳng muốn mình được yêu thương, được che chở và bảo vệ.Con gái sinh ra đã là phái yếu, vậy thì tại sao em lại phải cố tỏ ra mình mạnh mẽ để làm gì chứ. Em cứ nghĩ mình lấy nụ cười ra để che giấu nỗi đau, cứ cố tỏ ra thật hạnh phúc trong khi lòng em đang dậy sóng, nghĩa là em mạnh mẽ sao. Điều đó chỉ chứng tỏ em hoàn toàn yếu đuối và quá nhút nhát, đến cả cảm xúc của bản thân thôi mà em còn chẳng dám đối mặt nữa.Em này, trên đời này chẳng có cô gái nào ngốc nghếch đến nỗi cứ thương mãi một người chẳng sợ mất mình đâu. Người ta cứ hết lần này đến lần khác gây ra tổn thương cho em, khiến em phải khóc, phải suy nghĩ nhiều, vậy mà em vẫn thương họ sao? Người ta vẫn nói với nhau rằng, trong tình yêu những cuộc cãi vã là để giúp cả hai hiểu nhau hơn, yêu nhau nhiều hơn, nhưng sao tôi thấy trong tình yêu của em, định nghĩa trở nên sai lầm như vậy. Bao nhiêu lần cãi nhau là bấy nhiêu lần người ta nặng lời với em, vậy mà sau tất cả em vẫn bỏ qua dù cho họ chẳng một lời thừa nhận sai lầm của mình. Em luôn là người duy nhất nói lời xin lỗi trong cuộc tình ấy, luôn là người tự nhận sai về mình để bảo vệ tình yêu của cả hai. Em không thấy mệt sao, cô gái? Để dẫn đến việc cả hai phải lớn tiếng với nhau thì lỗi không phải chỉ thuộc về một người, cả hai đều có một phần lỗi sai riêng, tại sao lại không thể cùng nhau nói lời xin lỗi, xin lỗi tình yêu của chính mình.

Chẳng có cô gái nào ngốc nghếch đến nỗi cứ thương mãi một người chẳng sợ mất mình...

Tôi biết em là một cô gái hết sức nhạy cảm và hay suy nghĩ, đa phần những suy nghĩ của em đều là những suy nghĩ tiêu cực. Em lúc nào cũng cần người sẻ chia, cần người lắng nghe và an ủi nhưng người em gọi là người thương, họ ở đâu khi em yếu mềm nhất vậy cô gái? Người ta thường xuyên bận bịu, bận tới độ có thể bỏ mặc em khi em đau ốm, bỏ mặc em khi em nói em rất buồn… thậm chí họ còn chẳng có thời gian nói chuyện cùng em vào cuối tuần. Có bao giờ em cảm thấy mình cô đơn trong chính tình yêu của mình không, cô gái của tôi? Trên đời này, chẳng có ai là bận mãi đâu em, chỉ là họ chẳng muốn dành thời gian rảnh cho em thôi.

Chẳng có cô gái nào ngốc nghếch đến nỗi cứ thương mãi một người chẳng sợ mất mình...

Emà, tôi xin em hãy một lần thương lấy chính mìnhđi. Vết thương người ta đã gây ra cho em, em có đếm nổi không? Sao em nỡ để mặc cho người ta thỏa sức cào xé trái tim em vậy, sao em lại không mạnh mẽ để bảo vệ chính mình chứ.Đừng cố tỏ ra hạnh phúc nữa,đừng cố vui cười rồi giấu nhẹm nỗi đau vào sâu trong đôi mắt nữa, em phải mạnh mẽ lên, phải dứt khoát lên. Em đã cô đơn và đau đớn đến như vậy là đủ rồi, đừng cố chấp nữa em.

Chẳng có cô gái nào ngốc nghếch đến nỗi cứ thương mãi một người chẳng sợ mất mình...

Đừng vì một ai mà làm đau chính mình,đừng vì một ai mà hạ thấp bản thân và đừng bao giờ hoàn toàn tin vào những lời người ta nói. Hãy thôi khóc một mình vào mỗi đêm, thôi tự dằn vặt bản thân và đừng sợ cô đơn nhé em. Bên cạnh em còn gia đình, còn bạn bè, họ mới là những người sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi em và sẽ chẳng bao giờ nói bận khi em cần, cô gái ạ.

Hãy tin tôi, em gái. Hãy một lần nhìn lại tình yêu của cả hai, hãy dành thời gian để chữa lành vết thương của bản thân. Rồi…hãy học cách yêu thương lấy chính mình, em nhé.

Nỗi đau dù có đau đến mấy cũng không thắng nổi thời gian đâu em, vết thương ngày nào rồi cũng có ngày hóa sẹo, nhưng ít ra nó sẽ không khiến em phải đau đi đau lại mãi.

 

Sưu tầm..

 

2017.08.06

(11)

Hãy dũng cảm trở thành chú cá nhỏ đơn độc trước khi tìm được bạn đồng hành..

7月 30th, 2017

Trở thành một chú cá nhỏ lạc giữa một đại dương bao la rộng lớn cũng không có gì đáng làm phiền muộn.

Không ít lần tự hỏi, tại sao con người ta có thể tìm thấy nhau và tay trong tay hạnh phúc, sống có đôi có cặp còn mình lại mãi bơ vơ? Sống một mình lủi thủi đi đi về về, giống hệt như những chú cá nhỏ bơi trong lòng đại dương – chìm nghỉm bởi sự cô độc. Cho nên có lần ngô nghê hỏi:

“Khi một con cá khóc thì sao?”

“Thì chẳng sao cả, vì nước mắt sẽ hòa cùng với đại dương…”

“Vậy còn khi mình khóc thì sao?”

“Dẫu có nức nở lên vẫn phải chiến đấu với cuộc đời này!”

Nên nhớ, vì mình chỉ có một mình đấy mà thôi, và dẫu có buồn vì duyên phận hẩm hiu cũng như tình nhân đến muộn, thì vẫn phải đi làm, ăn uống, vui chơi và thỏa mãn những nhu cầu tối thiểu khác. Làm ơn đừng vì buồn, đừng vì chạnh lòng cô đơn mà giam mình vào một tòa lâu đài u ám. Làm ơn đừng vì nóng vội khi người cần tới chưa tới mà chọn bừa yêu đại. Ai cũng chỉ sống một lần trong đời, đừng chỉ vì một lần vấp ngã mà đã vội ủ ê.

Ế – cũng là có cái giá của nó mà!

Hãy dũng cảm trở thành chú cá nhỏ đơn độc trước khi tìm được bạn đồng hành

Nhiều khi trong những cuộc vui, bạn bè vẫn lôi ra trêu đùa, cho rằng đến từng này tuổi đầu thì hãy dẹp hết “giá” đi để mà làm món nộm, bằng không cứ ngồi ôm khư khư đống “giá” chắc sẽ phải treo biển “thanh lý” suốt cả đời.

Những lúc ấy cũng chỉ biết vui miệng cười hềnh hệch với đám bạn cho xôm. Chứ chuyện tình yêu của mỗi người đều là duyên phận, người đến người đi không thể cưỡng cầu, càng không thể vì trông mong mà tình yêu nhanh tới. Còn chuyện “giá” hay không “giá”, gặp đúng người vào đúng lúc tự khắc sẽ hòa hợp, không cần lo sợ chuyện tận đẩu tận đâu.

Cũng không phải với ai cũng giương cái “giá” lên cao, có những người biết là không hợp, nên đành chủ động rút lui cho người ta tìm nhân duyên mới, còn không cứ thử dùng dằng lại mất thời gian của cả đôi bên. Và cho đến khi trái tim lạc nhịp biết gọi tên một người, cái đống “giá” tồn kho hàng bao nhiêu năm ấy cũng tự nhiên bay sạch sành sanh. Chỉ tâm niệm một điều là người ta thành thật, hai đứa dù vụng dại cũng muốn an ổn mà cạnh bên nhau.

Mẹ ở nhà mỗi lần thoáng thấy balo lon ton trở về là lại ca cho bài ca bất hủ. Lúc nào cũng thì thào khúc tình ca bi tráng về con gái và tuổi xuân. Có ai không mong cầu được nắm tay một người đến tận những ngày tháng sau cùng?

Có ai không mong cầu được sống vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh người mà mình thương? Nhưng nếu tìm đỏ mắt vẫn không ra, thì đành dậm chân tại chỗ. Chuyện ế ẩm không thể đổ do bất tài, càng không thể đổ cho “vô duyên”, có chăng là duyên phận đến muộn, nên cứ từ từ mà đi thôi.

Hãy dũng cảm trở thành chú cá nhỏ đơn độc trước khi tìm được bạn đồng hành

Sợ nhất là mẹ chạy đôn chạy đáo quảng cáo con gái như tiếp thị, muốn nhanh nhanh tìm được mối lái rồi ổn định chuyện chồng con. Cứ thế người này truyền qua tai người nọ, mối này tới mối kia, chiều lòng mẹ cũng trở thành cô gái ngoan đi xem mặt, mỗi tội đâu vẫn hoàn đó, ế vẫn hoàn ế đấy thôi!

Chính thế mà gái ế vẫn cứ đủng đà đủng đỉnh, cảm thấy theo tình thì tình chạy mà trốn tình thì tình theo. Cứ tạm thời để cho bản thân được tung tăng và dung dăng dung dẻ trong nhịp đời hối hả.

Trở thành một chú cá nhỏ lạc giữa một đại dương bao la rộng lớn cũng không có gì đáng làm phiền muộn. Bất cứ lúc nào cũng có khúc hòa ca của biển cả kề bên, bất cứ lúc nào cũng được dòng nước ấm áp hiền hòa ôm vào lòng che chở. Và trên hết, kể cả khi có trót yếu lòng mà khóc lóc một vài giây, nước mắt của chú cá nhỏ sẽ được hòa cùng với đại dương…

Chỉ muốn qua đây mà nhắn gửi một đôi lời,với những cô gái được mang danh “gái ế”. Rằng chúng ta nhất định phải kiên cường, dù chỉ nhỏ bé đơn thuần như một chú cá nhỏ, nhưng không thể vì áp lực xung quanh mà tự đổi vấy tội lên mình.

Hãy cứ để niềm vui sống và tinh thần hân hoan được làm chiếc vây chiếc đuôi quẫy nước đều đặn và bơi về phía trước. Chú cá nhỏ giữa lòng đại dương sẽ sớm tìm thấy mục tiêu của cuộc đời mình trên chặng đường phía trước, nên đừng lo lắng nhé!

 

2017.07.30

(15)

Cho những ngày mình yêu nhau chẳng hề hối tiếc…

7月 25th, 2017

Những ngày mình bên nhau bầu trời mang một màu rất khác. Không xám xịt như bão tố mây mưa, chẳng rực cháy vàng như sa mạc, cũng chẳng phải mây hồng trời thu xanh như ngôn tình vẫn viết. Chỉ là em thấy mang màu rất khác thế thôi. Vốn sinh ra em chẳng có mệnh làm công chúa, cũng chẳng phải là lọ lem chờ hoàng tử rước về, em chỉ sống bằng trái tim nữ hoàng tự mình xây đắp và ở đó có anh là người em yêu. Suốt những ngày dài thanh xuân ấy em đã bên anh trọn vẹn chữ ” tình” để cho đến bây giờ khi nhìn laị những ngày mình bên nhau em vẫn không hề hối tiếc!

Người ta cứ yêu nhau dẫu cho đau đến quặn thắt lòng mình, rồi nguyền rủa tình yêu là thần chết mang ngọt ngào yêu thương đi xa,vậy mà người ta cứ vồ lấy tình yêu như kẻ lang thang trên sa mạc thấy nước! Tôi cũng không ngoại lệ!Chọn lựa yêu anh chẳng phải là kế hoạch ” vô cùng hoàn mĩ”. Bỗng một ngày duyên số, lòng người và thời điểm cứ như hẹn rồi tìm em. Chẳng còn nhớ đã bao nhiêu lần em hỏi vì sao anh yêu em, vì sao anh chọn em…. Những câu hỏi ấy chỉ trong vô thức xuất hiện rồi em nói như một thứ phản xạ thường trực lúc đã dành tâm can để yêu ai đó. Em chẳng trông mong những câu nói ngọt ngào như những gì người ta vẫn truyền tai nhau để minh chứng cho thứ tình yêu gọi là vĩnh cửu nhưng em vẫn chờ đợi điều gì đó trong câu trả lời của anh. Thế nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn về phía xa nắm tay em rồi ôm em chỉ bảo: em nghe được tiếng trái tim anh phải không?

Cho những ngày mình yêu nhau chẳng hề hối tiếc...

Chấp nhận yêu một cô gái từng tổn thương hẳn rằng anh như lạc vào thế giới không màu, huyền bí và lạnh đến vắng lạnh. Thế giới của em vốn tĩnh mịnh, luôn chất chứa những kí ức màu đã phai mà em cứ nghĩ nỗi đau ẩn sâu ngỡ như chẳng bao giờ nhớ hóa ra lại thường trực đến em cũng chẳng ngờ. Rồi anh bước đến và lượm nhặt nỗi đau em cất khóa chặt đi. Biết bao nhiêu page phơi bày nghĩ suy của những kẻ đã từng em đều tag anh hết chẳng mong gì chỉ mong anh hiểu bởi từng qua đau thương khó lòng lắm em mới can đảm dành yêu thương gửi đến ai đó nên hi vọng rằng anh vẫn cứ yêu anh như ngày ta bắt đầu! Vẻ mặt bình tĩnh của anh bao giờ cũng ánh lên một nét thấu tận tâm can em khiến em lắm khi ghét đến tột cùng nhưng cũng nét mặt ấy như cảm hóa được trái tim nhiều gai góc của em.

Yêu một cô gái rảnh rỗi như em chắc đôi khi anh cũng thấy bận rộn chỉ để chơi lầy cùng em. Thói quen hay lên mạng xã hội rong chơi đã vẽ trước mắt em biết bao nhiêu câu chuyện yêu đương nhiều góc cạnh. Một ngày trời xấu xí em lại mải mê trong mớ hỗn độn ấy rồi nghĩ về anh, về em_ về hai đứa mình! Có khi em dở hơi đến nỗi chuyện yêu đương nhà người ta em lại gán ghép cho anh rồi lấy rồi giận rồi khóc huhu. Lúc đó anh chẳng nói gì vẫn ánh mắt ấy kéo em lại: trẻ con vừa thôi bà cụ ơi. Anh nói mấy trang mạng xã hội anh không thích quá ồn ào nhưng anh lại để ảnh em vào phần ảnh nổi bật., đặt avt cho đến ngày em giận em tự ý đổi lại ảnh của anh. Em có phiền phức lắm không anh?

Đã bao lần mình giận nhau lắm khi em vẫn biết em sai, em cố chấp nhưng cũng bởi anh hiểu em như chính mình nên anh vẫn luôn là người năn nỉ mà xin lỗicho đến lúc em chẳng tài nào mặt nghiêm túc được nữa bật cười lên thì mới thôi. Cũng bởi chữ thương nặng lắm nên mình vẫn yêu nhau bên nhau qua bao mùa mưa bão. Anh không thích hẹn thề, em chẳng tin vào mãi mãi nên đừng bao giờ nói chuyện xa xôi. Nếu hôm nay mình một lòng nắm tay nhau thì hà cớ gì phải sợ ngày mai mình lạc nhau muôn đời. Có một chuyện chắc chắn là không có gì chắc chắn cả nhưng em khẳng định rằng trong những năm tháng thanh xuân, em đã yêu anh một cách trọn vẹn!

Cho những ngày mình yêu nhau chẳng hề hối tiếc...

Người ta nói để đi dạo được trên thảo nguyên ngắm trời rộng mấy bay ngửi mùi hương hoa cỏ hẳn bạn đã qua biết bao nhiêu là ngọn đồi, trượt ngã bao nhiêu là chặng thế nhưng chỉ cần có anh đợi em trên thảo nguyên ấy em nguyện tự mình tìm đến anh! Những ngày mình bên nhau bầu trời mang một màu rất khác. Không xám xịt như bão tố mây mưa, chẳng rực cháy vàng như sa mạc,cũng chẳng phải mây hồng trời thu xanh như ngôn tình vẫn viết. Chỉ là em thấy mang màu rất khác thế thôi. Vốn sinh ra em chẳng có mệnh làm công chúa, cũng chẳng phải là lọ lem chờ hoàng tử rước về, em chỉ sống bằng trái tim nữ hoàng tự mình xây đắp và ở đó có anh là người em yêu. Suốt những ngày dài thanh xuân ấy em đã bên anh trọn vẹn chữ ” tình” để cho đến bây giờ khi nhìn laị những ngày mình bên nhau em vẫn không hề hối tiếc! Tương lai mai sau luôn là điều chẳng ai rõ tường tận được thế nhưng nghĩ gì xa xôi mình cứ sống hết mình cho hiện tai, Được không anh?

Cho dù nhiều năm sau nữa cô gái anh đang yêu vẫn mong rằng mình không rời xa

nhau!

2017.07.25

(12)

Thời gian chưa bao giờ là thước đo độ sâu đậm của tình yêu…

7月 22nd, 2017

Đừng bao giờ cố gắng ở bên một người chỉ vì bạn đã dành cả thanh xuân để yêu họ.

Bạn có bao giờ nghĩ rằng một mối tình ba năm sẽ sâu đậm hơn một mối tình mới trải qua vài ba tháng? Tôi thì nghĩ rằng thời gian chưa bao giờ là thước đo mức độ sâu đậm của tình yêu. Thời gian là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn có thể yêu một người bằng tất cả sự chân thành, say đắm mà không cần đến con số chỉ thời gian.Những cặp đôi càng yêu nhau lâu thì lại càng dễ chia tay. Thực tế đã cho thấy, có những người yêu nhau tám, chín năm cuối cùng vẫn chia tay nhau và rồi kết hôn với người chỉ mới yêu vỏn vẹn vài tháng. Ai dám chắc mối tình lâu năm kia đã sâu đậm hơn mối tình vài tháng? Nếu chẳng yêu nhau thật lòng, họ đã chẳng quyết định nên vợ thành chồng.Thế mà người ta vẫn vin vào con số nhiều năm kia trách móc người ra đi phụ tình, thay lòng đổi dạ. Số tuổi của tình yêu nhiều khi vô tình trở thành một thứ xiềng xích khiến người ta không đủ dũng cảm để chấm dứt một mối quan hệ đã đến lúc phai nhạt. Chừng ấy năm thanh xuân yêu một người, bây giờ chia tayliệu có gặp được người tốt hơn họ. Người ta cứ phấp phỏng lo âu vì những điều còn chưa xảy đến.Bạn nghĩ yêu nhau bao lâu mới được coi là sâu đậm?

Thời gian chưa bao giờ là thước đo độ sâu đậm của tình yêu

Bây giờ nếu bạn hỏi một người liệu có tin vào tình yêu sét đánh không, chắc họ sẽ bật cười. Chẳng ai có thể tin vào thứ tình yêu mà chưa biết gì về nhau đã rung động, nếu có thì họ cũng cho rằng đó chỉ là một cơn say nắng mà thôi. Con người càng lúc càng trở nên thực tế, không còn ai tin vào thứ tính cảm lãng mạn viển vông. Không ai còn nhớ rằng tình yêu vốn xuất phát từ những rung động ban đầu rất đỗi tự nhiên như thế.

Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng: “Thời gian để yêu một người là 3 giây. Trong 3 giây ngắn ngủi đó đủ để nhìn thẳng vào mắt đối phương, đủ để trái tim rung động và đủ để quyết định muốn ở lại hay rời đi.”

Bạn chỉ mất 3 giây để rung động trước một người, 3 giây để bạn quyết định theo đuổi người đó. Nhưng để ở bên người đó suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời, bạn cần cố gắng rất nhiều. Có thể ở bên nhau lâu hay không còn do sự đưa đẩy của dòng đời nữa.

Thời gian chưa bao giờ là thước đo độ sâu đậm của tình yêu

Có những điều bất ngờ xảy đến, chúng ta không thể dự tính trước. Thế nhưng bạn hãy cứ yêu đi, yêu với tất cả sự chân thành của mình và dũng cảm buông tay khi tình yêu không còn.

Đừng bao giờ cố gắng ở bên một người chỉ vì bạn đã dành cả thanh xuân để yêu họ. Dù là bảy năm, tám năm hay lâu hơn thế nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì khi bạn không còn hạnh phúc, phải không? Khoảng thời gian chúng ta đã chia sẻ cùng nhau là điều mà chúng ta trân trọng. Thế nhưng khi tình yêu không còn đồng hành cùng chúng ta nữa, hãy dũng cảm bước tiếp để tìm thấy người thực sự dành cho mình.

 

2017.07.22

(16)

Buông tay nhau lúc khó khăn? Không phải vì tiền đâu, chẳng qua là vì tình yêu chưa đủ lớn thôi..

7月 20th, 2017

Với những ai dành cho mình tình yêu không đủ lớn thì cứ dứt khoát ra đi, không cần tiếc!

Thông thường, để bắt đầu một tình yêu, chúng ta chẳng cần tới bất cứ một lý do nào cả. Đôi khi chúng ta thậm chí còn không biết rằng mình yêu đối phương vì điều gì, bởi cái gì? Nhưng đến khi chia tay, lại có vô vàn lý do được đưa ra…Mỗi một lý do là một lời bao biện. Vì thật ra, chúng ta đều biết rằng tình yêu chỉ có thể kết thúc khi tình yêu kết thúc. Nghĩa là khi hết yêu, người ta mới có thể dửng dưng mà lướt qua cuộc đời nhau một cách vội vã không lời chào. Còn một khi vẫn còn yêu nhau, người ta có đủ khả năng và luôn đủ khả năng để bất chấp tất cả.Tôi biết đến một sự việc ồn ào mặt báo mấy ngày nay, một chuyện tình của cặp đôi trẻ khá nổi trong showbiz. Để mà nói thì chuyện tình cảm trong showbiz vốn dĩ cũng ồn ào và thu hút nhiều sự chú ý của dư luận như chính cái ánh hào quang tỏa ra từ phía họ. Nhưng như thế không có nghĩa là những ngôi sao ấy không có quyền được yêu thương, không có quyền đi tìm hạnh phúc riêng cho mình.

Buông tay nhau lúc khó khăn? Không phải vì tiền đâu, chẳng qua là vì tình yêu chưa đủ lớn thôi

Tôi chỉ có chút tiếc và có chút buồn, là bởi sao những người trong cuộc không thể trân trọng lấy một mối nhân duyên? Trước làn sóng chỉ trích của dư luận, chàng trai phủ nhận, cô gái lặng yên. Trước lời xì xào bàn tán của đám đông hiếu kỳ, những người yêu nhau lại không thể thẳng thắn thừa nhận tình cảm với nhau, thậm chí, họ còn nói rằng đã chia tay…

Chúng ta đều đã là những người trưởng thành, thì tốt nhất hãy dùng những cách trưởng thành để mà yêu nhau đi chứ. Chí ít thì cũng dám thẳng thắn mà nhìn nhận tình cảm cá nhân của mình: nhớ thì nói, yêu thì gặp và thiết tha thì giữ lấy. Đừng chỉ vì sự chỉ trích từ phía người khác, từ sự không đồng tình của đa số mọi người, mà vội vã buông tay nhau ra khi đường đã quá xa và mệt.

Này, đường đời thật sự quá xa và mệt, việc tìm được một người khiến mình rung động, khiến mình muốn dốc hết lòng để mà đầu tư quãng thanh xuân tươi trẻ thực ra không hề nhiều. Nếu hôm nay không biết quý trọng, liệu rằng mai sau có còn gặp được người nào cho mình những cảm xúc vẹn nguyên như thế?

Buông tay nhau lúc khó khăn? Không phải vì tiền đâu, chẳng qua là vì tình yêu chưa đủ lớn thôi

Huống hồ, chỉ là chút khó khăn cách trở, lại nỡ nói lời chia tay? Suy cho cùng, cũng là vì tình yêu chưa đủ lớn và người mà ta yêu ấy chưa có đủ bản lĩnh mà thôi. Đối với những người mà tình yêu của họ dành cho chúng ta chưa đủ lớn, thì chỉ cần một chút chút rắc rối nhỏ cũng dễ bề khiến cho họ nản lòng mà buông tay rời bỏ.

Thôi thì không thể trách nhau vô tình, chỉ có thể trách trái tim chúng ta đã quá khờ khạo để tin và yêu một người chưa phù hợp. Cứ cho là người ấy chưa phải là ẩn số mà cuộc đời chúng ta cần tìm đi vậy. Nghĩ đơn giản cho những ngày hậu chia tay sau này được thanh thản, và nhất là tự bản thân rút ra được điều gì đó cho chính mình.

Người nói yêu mình có thể nhiều vô số kể, nhưng chỉ duy nhất một người có thể cùng mình tay nắm tay đi đến cuối cuộc hành trình. Và người ấy, sẽ không vì những lý do trời ơi đất hỡi không đâu mà buông tay mình một cách dễ dàng quá đỗi.

 

2017.07.20

(16)

Khi những người đã từng tổn thương yêu nhau…

7月 15th, 2017

Chúng ta đều là những người đã thất bại trong tình yêu vì nếu không thì bây giờ chúng ta đã ở bên một ai đó khác rồi anh nhỉ. Trải qua bao nhiêu cuộc tình thì có lẽ cảm xúc trong em và anh đều đã dần chai sạn, chúng ta đều đã lười yêu, quá sợ hãi khi đặt nhiều niềm tin vào một người để rồi họ lại rời ta đi. Nhưng một khi chúng ta chọn bước bên nhau có nghĩa là chúng ta đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng và đó thật sự là điều bản thân mình muốn. Những con người đã bị tổn thương nhiều thì hà cớ gì lại làm tổn thương một người muốn yêu thương mình cơ chứ?

Người mà em yêu bây giờ có lẽ sẽ thiệt thòi hơn những người đã từng bước qua đời em trước đó nhưng cũng có thể sẽ may mắn hơn. Anh không được em dùng cả tuổi thanh xuân và nhiệt huyết để yêu anh, anh cũng không được chứng kiến những hành động ngây ngô, trẻ con của em. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc em đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn trong suy nghĩ và sau nhiều lần thất bại em sẽ cảm thấy khó khăn hơn trong việc chọn lựa sẽ bước tiếp cùng ai hay chỉ đơn giản là bước đi một mình.Tình yêu mà em dành cho anh sẽ không còn là thứ tình yêu trẻ con ngờ nghệch, suốt ngày kè kè lấy nhau mà sẽ là tình yêu của những người trưởng thành, vì em biết rằng ai trong chúng ta cũng đều có những công việc riêng của mình nhưng chỉ cần mình luôn nghĩ đến nhau và dành thời gian cho nhau những khi có thể.

Khi những người đã từng tổn thương yêu nhau...

 

Em sẽ không ghen tuông vô cớ hay giận hờn vu vơ như em của ngày trước, cũng sẽ không yêu anh bằng cái cách ràng buộc như em đã từng làm. Vì thế anh sẽ không phải cảm thấy khó xử vì những hành động hay suy nghĩ ngớ ngẩn của em. Mà thay vào đó, bên cạnh anh sẽ là một cô gái điềm đạm, khép mình hơn, sẽ luôn suy nghĩ thật kỹ cho bản thân anh và cả em nữa. Nhưng những điều ấy có khi sẽ trở thành trở ngại giữa chúng ta bởi vì những cô gái như em có xu hướng tự gặm nhấm nỗi buồn và tìm cách tự giải quyết nó thay vì chia sẻ cùng người mình yêu. Em không muốn tạo thêm áp lực cho anh như những người ngoài kia vẫn đang làm. Em muốn trở thành chỗ dựa tinh thần cho anh và cũng muốn anh là chỗ dựa tinh thần cho mình.

Nên anh ơi nếu cô gái của anh quá ngại ngùng về việc chia sẻ, sao anh không dành chút thời gian quan tâm đến những nỗi buồn của cô ấy. Vì cô ấy đã quen với việc tự mình chống đỡ cả thế giới ngoài kia nên ắt hẳn anh sẽ cần một khoảng thời gian để thay đổi thói quen đó và trở thành một chỗ dựa vững chắc cho cô ấy anh nhé.

Khi những người đã từng tổn thương yêu nhau...

Thay vì những dòng tin nhắn vô nghĩa thì sẽ là khoảng thời gian ngồi bên nhau dù không nói gì những vẫn hơn hẳn những tin nhắn kia. Sẽ là những hành động, cử chỉ quan tâm chứ không phải là những lời nói suông như ngày trước. Chúng ta sẽ dành thời gian bên nhau nhiều hơn để thấy được rằng tình yêu vẫn đẹp biết bao.

Khi những người đã từng tổn thương yêu nhau...

Chúng ta đều là những người đã thất bại trong tình yêu vì nếu không thì bây giờ chúng ta đã ở bên một ai đó khác rồi anh nhỉ. Trải qua bao nhiêu cuộc tình thì có lẽ cảm xúc trong em và anh đều đã dần chai sạn, chúng ta đều đã lười yêu, quá sợ hãi khi đặt nhiều niềm tin vào một người để rồi họ lại rời ta đi. Nhưng một khi chúng ta chọn bước bên nhau có nghĩa là chúng ta đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng và đó thật sự là điều bản thân mình muốn. Những con người đã bị tổn thương nhiều thì hà cớ gì lại làm tổn thương một người muốn yêu thương mình cơ chứ?

Hơn ai hết những con người ấy biết thế nào là nỗi đau, nỗi cô đơn và thất vọng nên họ sẽ không thể nào gây ra những điều đó cho người khác được. Có nhiều người nói rằng “Khi tổn thương quá nhiều, bạn sẽ lười yêu thương” nhưng anh thử nghĩ mà xem tại sao chúng ta không tự mang lại hạnh phúc cho nhau chứ.

Những niềm tin về tình yêu dường như đã mất tại sao chúng ta không tự xây dựng lại nó chứ. Hãy nhìn về phía trước và tin rằng chuyện chúng mình sẽ có một kết thúc đẹp anh nhé. Kết thúc ở đây không có nghĩa là đặt một dấu chấm hết và rồi mỗi người rẽ một hướng khác nhau, mà chính là cả hai chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau đi hết con đường hạnh phúc.

2017.07.15

(17)

Khi người ta không yêu bạn thật lòng, thì nghĩa là bạn đang có cơ hội đi tìm một hạnh phúc khác

7月 9th, 2017

Thật ra khi phát hiện ra người ta không yêu bạn thật lòng thì cũng không có gì to tát cả, bạn hiểu chứ? Bạn chỉ là một sự lựa chọn của họ, nhưng bạn lại có vô vàn những lựa chọn khác ở ngoài kia.

Khi bạn chợt nhận ra người ấy không yêu bạn thật lòng thì cũng chả sao cả.Mặt trời vẫn xuất hiện mỗi sáng và biến mất mỗi tối.Bạn vẫn phải đi làm, và hoàn thành tốt việc được giao nếu không muốn bị sa thải.

Con đường hàng ngày đi đi về về không có gì thay đổi. Cây vẫn xanh và lá vẫn tươi.

Có chăng là toà cao ốc nơi cuối phố lại xây xong thêm một tầng nữa.

Còn mọi thứ trong cuộc sống của bạn vẫn nguyên si như vậy, kể cả khi người ta yêu bạn ra sao. Thế nên khi biết rằng tình cảm chân thành của mình trao đi mà không nhận lại được những gì xứng đáng, thì bạn chỉ cần cười nhẹ một cái, rồi đá hắn ta ra khỏi cuộc sống của bạn mà thôi.

Không có cơm ăn, nước uống, quần áo mặc, tiền để tiêu thì mới chết chứ không có đàn ông thì vẫn sống khoẻ, sống vui.

Khi người ta không yêu bạn thật lòng, thì nghĩa là bạn đang có cơ hội đi tìm một hạnh phúc khác

Ừ thì không thể phủ nhận bạn sẽ đau khổ lắm, suy sụp lắm. Tình yêu dành cho người ta nhiều đến thế cơ mà. Nhưng rồi mọi thứ sẽ qua thôi, không gì là không giải quyết được. Bạn hãy tự hỏi bản thân, người đàn ông đó có đáng để bạn đánh đổi tuổi trẻ, tâm tư cho anh ta hay không. Nếu câu trả lời là có, thì xin mời bạn cứ tiếp tục lao vào cuộc tình mà bạn biết thừa mình chỉ là người thứ 2, thậm chí thứ 3, thứ 4 gì đó. Còn câu trả lời là không, thì bạn biết mình phải làm gì rồi đấy. Ngẩng cao đầu và ra đi một cách dứt khoát thôi.

Bạn sẽ nuối tiếc vì những thời gian đã qua, vì những tình cảm chân thành bạn dành cho họ, nhưng bạn có nghĩ rằng nếu mình trao những thứ đó cho người xứng đáng hơn, thì bạn sẽ hạnh phúc và vui vẻ hơn bây giờ không? Tại sao đường rộng, thoáng không đi, mà cứ thích chui vào đường mòn, đường tối?

Thật ra khi phát hiện ra người ta không yêu bạn thật lòng thì cũng không có gì to tát cả, bạn hiểu chứ? Bạn chỉ là một sự lựa chọn của họ, nhưng bạn lại có vô vàn những lựa chọn khác ở ngoài kia. Bước ra khỏi mối tình không trọn vẹn đó và dũng cảm đi tìm hạnh phúc đích thực cho mình, bởi bạn xứng đáng mà. Thanh xuân chỉ có vài năm ngắn ngủi, đừng tiếc một người chỉ coi bạn là trò vui mà để lỡ mất người yêu bạn thật lòng ở đâu đó bên ngoài thế giới rộng lớn kia.

Nhớ nhé, khi người ta không yêu bạn thật lòng, thì có nghĩa bạn đang có cơ hội đi tìm một hạnh phúc khác tốt đẹp hơn.

 

(17)