Cho những ngày mình yêu nhau chẳng hề hối tiếc…

Những ngày mình bên nhau bầu trời mang một màu rất khác. Không xám xịt như bão tố mây mưa, chẳng rực cháy vàng như sa mạc, cũng chẳng phải mây hồng trời thu xanh như ngôn tình vẫn viết. Chỉ là em thấy mang màu rất khác thế thôi. Vốn sinh ra em chẳng có mệnh làm công chúa, cũng chẳng phải là lọ lem chờ hoàng tử rước về, em chỉ sống bằng trái tim nữ hoàng tự mình xây đắp và ở đó có anh là người em yêu. Suốt những ngày dài thanh xuân ấy em đã bên anh trọn vẹn chữ ” tình” để cho đến bây giờ khi nhìn laị những ngày mình bên nhau em vẫn không hề hối tiếc!

Người ta cứ yêu nhau dẫu cho đau đến quặn thắt lòng mình, rồi nguyền rủa tình yêu là thần chết mang ngọt ngào yêu thương đi xa,vậy mà người ta cứ vồ lấy tình yêu như kẻ lang thang trên sa mạc thấy nước! Tôi cũng không ngoại lệ!Chọn lựa yêu anh chẳng phải là kế hoạch ” vô cùng hoàn mĩ”. Bỗng một ngày duyên số, lòng người và thời điểm cứ như hẹn rồi tìm em. Chẳng còn nhớ đã bao nhiêu lần em hỏi vì sao anh yêu em, vì sao anh chọn em…. Những câu hỏi ấy chỉ trong vô thức xuất hiện rồi em nói như một thứ phản xạ thường trực lúc đã dành tâm can để yêu ai đó. Em chẳng trông mong những câu nói ngọt ngào như những gì người ta vẫn truyền tai nhau để minh chứng cho thứ tình yêu gọi là vĩnh cửu nhưng em vẫn chờ đợi điều gì đó trong câu trả lời của anh. Thế nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn về phía xa nắm tay em rồi ôm em chỉ bảo: em nghe được tiếng trái tim anh phải không?

Cho những ngày mình yêu nhau chẳng hề hối tiếc...

Chấp nhận yêu một cô gái từng tổn thương hẳn rằng anh như lạc vào thế giới không màu, huyền bí và lạnh đến vắng lạnh. Thế giới của em vốn tĩnh mịnh, luôn chất chứa những kí ức màu đã phai mà em cứ nghĩ nỗi đau ẩn sâu ngỡ như chẳng bao giờ nhớ hóa ra lại thường trực đến em cũng chẳng ngờ. Rồi anh bước đến và lượm nhặt nỗi đau em cất khóa chặt đi. Biết bao nhiêu page phơi bày nghĩ suy của những kẻ đã từng em đều tag anh hết chẳng mong gì chỉ mong anh hiểu bởi từng qua đau thương khó lòng lắm em mới can đảm dành yêu thương gửi đến ai đó nên hi vọng rằng anh vẫn cứ yêu anh như ngày ta bắt đầu! Vẻ mặt bình tĩnh của anh bao giờ cũng ánh lên một nét thấu tận tâm can em khiến em lắm khi ghét đến tột cùng nhưng cũng nét mặt ấy như cảm hóa được trái tim nhiều gai góc của em.

Yêu một cô gái rảnh rỗi như em chắc đôi khi anh cũng thấy bận rộn chỉ để chơi lầy cùng em. Thói quen hay lên mạng xã hội rong chơi đã vẽ trước mắt em biết bao nhiêu câu chuyện yêu đương nhiều góc cạnh. Một ngày trời xấu xí em lại mải mê trong mớ hỗn độn ấy rồi nghĩ về anh, về em_ về hai đứa mình! Có khi em dở hơi đến nỗi chuyện yêu đương nhà người ta em lại gán ghép cho anh rồi lấy rồi giận rồi khóc huhu. Lúc đó anh chẳng nói gì vẫn ánh mắt ấy kéo em lại: trẻ con vừa thôi bà cụ ơi. Anh nói mấy trang mạng xã hội anh không thích quá ồn ào nhưng anh lại để ảnh em vào phần ảnh nổi bật., đặt avt cho đến ngày em giận em tự ý đổi lại ảnh của anh. Em có phiền phức lắm không anh?

Đã bao lần mình giận nhau lắm khi em vẫn biết em sai, em cố chấp nhưng cũng bởi anh hiểu em như chính mình nên anh vẫn luôn là người năn nỉ mà xin lỗicho đến lúc em chẳng tài nào mặt nghiêm túc được nữa bật cười lên thì mới thôi. Cũng bởi chữ thương nặng lắm nên mình vẫn yêu nhau bên nhau qua bao mùa mưa bão. Anh không thích hẹn thề, em chẳng tin vào mãi mãi nên đừng bao giờ nói chuyện xa xôi. Nếu hôm nay mình một lòng nắm tay nhau thì hà cớ gì phải sợ ngày mai mình lạc nhau muôn đời. Có một chuyện chắc chắn là không có gì chắc chắn cả nhưng em khẳng định rằng trong những năm tháng thanh xuân, em đã yêu anh một cách trọn vẹn!

Cho những ngày mình yêu nhau chẳng hề hối tiếc...

Người ta nói để đi dạo được trên thảo nguyên ngắm trời rộng mấy bay ngửi mùi hương hoa cỏ hẳn bạn đã qua biết bao nhiêu là ngọn đồi, trượt ngã bao nhiêu là chặng thế nhưng chỉ cần có anh đợi em trên thảo nguyên ấy em nguyện tự mình tìm đến anh! Những ngày mình bên nhau bầu trời mang một màu rất khác. Không xám xịt như bão tố mây mưa, chẳng rực cháy vàng như sa mạc,cũng chẳng phải mây hồng trời thu xanh như ngôn tình vẫn viết. Chỉ là em thấy mang màu rất khác thế thôi. Vốn sinh ra em chẳng có mệnh làm công chúa, cũng chẳng phải là lọ lem chờ hoàng tử rước về, em chỉ sống bằng trái tim nữ hoàng tự mình xây đắp và ở đó có anh là người em yêu. Suốt những ngày dài thanh xuân ấy em đã bên anh trọn vẹn chữ ” tình” để cho đến bây giờ khi nhìn laị những ngày mình bên nhau em vẫn không hề hối tiếc! Tương lai mai sau luôn là điều chẳng ai rõ tường tận được thế nhưng nghĩ gì xa xôi mình cứ sống hết mình cho hiện tai, Được không anh?

Cho dù nhiều năm sau nữa cô gái anh đang yêu vẫn mong rằng mình không rời xa

nhau!

2017.07.25

(12)

Leave a Reply

*