Archive for the ‘Nhat ki’ Category

Chỉ đủ tiền ngủ trên mây

金曜日, 12月 15th, 2017

Một du khách vào khách sạn hỏi giá tiền thuê phòng. Ông quản lý mở sổ nói:

– Giá thuê phòng phụ thuộc vào từng tầng: Phòng tầng I giá 4.000 USD, tầng II 3.900 USD, tầng III 3.800 USD…

– Xin ông nói luôn giá phòng ở tầng cao nhất.

– Thưa ông, khách sạn này chỉ có 5 tầng thôi ạ!

– Ông khách liền ngả mũ chào tạm biệt và nói: Ồ! Rất tiếc, tôi chỉ quen ngủ ở tầng thứ 40 thôi!

(29)

Để quên khi mổ

金曜日, 12月 8th, 2017

Pat vừa tỉnh khỏi thuốc mê. Anh ta rên rỉ:

– Lạy Chúa, thế là xong rồi!

– Đừng tưởng bở. Người bệnh nằm cạnh nói. Họ đã để quên cả gạc trong bụng tôi và tôi đã bị mổ toang ra một lần nữa đấy!

– Một người bệnh ở giường phía trước uất hận: Còn với bụng tôi thì một lần quên kéo, một lần quên chai cồn!

– Đúng lúc đó, bác sĩ phẫu thuật, người vừa mổ cho Pat gọi vọng xuống phòng: Có ai nhìn thấy chiếc mũ của tôi đâu không?

– Pat nghe xong ngất luôn.

(40)

Bệnh viện tâm thần..

月曜日, 11月 13th, 2017

Trong một bệnh viện tâm thần: thằng điên 1 đi chơi với thằng điên 2, thằng điên 1 bị té xuống hồ nước thằng điên 2 thấy vậy lao xuống cứu. Sáng hôm sau bác sĩ điều trị gọi thằng điên 2 lên thông báo: anh có 1 tin buồn và 1 tin vui. Tin vui là hành động cứu người đã chứng tỏ anh hết điên và anh sắp đc ra viện, tin buồn là người anh cứu hôm qua đã treo cổ tự tử chết. Anh điên 2 liền nói: Nó đâu có tự tử, tui treo nó lên đó cho nó khô đấy chứ!!!!!

(31)

Sài Gòn có thể mưa to đến rất to trong 2 ngày tới

金曜日, 10月 27th, 2017

Từ khoảng ngày 27-28/10, trên dải hội tụ nhiệt đới có khả năng hình thành một vùng áp thấp ngay trên vùng biển quần đảo Trường Sa, sau đó vùng áp thấp có thể mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới và ảnh hưởng xấu đến thời tiết các vùng biển phía Nam và khu vực đất liền Nam Bộ.

Chiều 26/10, Đài khí tượng thủy văn khu vực Nam bộ cho biết hiện nay dải hội tụ nhiệt đới hoạt động khá mạnh ngay trên khu vực Nam Trung Bộ và Nam Bộ.Do ảnh hưởng của dải hội tụ nhiệt đới, khu vực giữa và Nam Biển Đông (bao gồm vùng biển quần đảo Trường Sa), vùng biển từ Bình Thuận đến Cà Mau tiếp tục có mưa rào và dông mạnh, trong cơn dông có khả năng gió giật mạnh cấp 6-7; sóng biển cao từ 1,5-2,5 m; biển động.

Sài Gòn có thể mưa to đến rất to trong 2 ngày tới

Bản đồ cảnh báo mưa giông và sấm sét từ Đài khí tượng thuỷ văn Nam bộ

Cảnh báo: Từ khoảng ngày 27-28/10, trên dải hội tụ nhiệt đới có khả năng hình thành một vùng áp thấp ngay trên vùng biển quần đảo Trường Sa, sau đó vùng áp thấp có thể mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới và ảnh hưởng xấu đến thời tiết các vùng biển phía Nam và khu vực đất liền Nam Bộ.

Đài khí tượng thủy văn khu vực Nam Bộ lưu ý người dân thường xuyên theo dõi các bản tin thời tiết, chủ động ứng phó nếu bão vào Nam Bộ.

(11)

…..

日曜日, 10月 22nd, 2017

Life’s challenges are not supposed to paralyze you, they’re supposed to help you discover who you are.

 

(31)

Bộ não của chúng ta đã bị mạng xã hội thay đổi “kinh khủng” như thế nào?

火曜日, 10月 17th, 2017

Mạng xã hội dần trở thành 1 phần không thể thiếu của giới trẻ nhưng câu hỏi là mạng xã hội đã thay đổi bộ não của chúng ta ra sao?

Công nghệ phát triển và sử dụng mạng xã hội dần trở thành nhu cầu tất yếu trong cuộc sống của nhiều người.Không sai khi nói rằng, mạng xã hội tựa như thỏi nam châm khổng lồ có sức hút mãnh liệt đối với giới trẻ.Và gì cũng vậy, việc bạn sử dụng mạng xã hội “dù ít” hay “nhiều vô tội vạ” thì chắc chắn nó cũng sẽ có tác động đến cuộc sống.

Nhưng câu hỏi hôm nay lại là, não bộ của bạn sẽ biến chuyển thế nào khi bạn “nghiện” sử dụng mạng xã hội?

1. Vùng não điều khiển cảm xúc giảm sút

Theo AsapScience thì có tới 5 – 10% người dùng Internet không kiểm soát được thời gian sử dụng mạng xã hội của họ.

Hay nói đơn giản là họ đã “nghiện” mạng xã hội. Mặc dù cơn nghiện này có thể không gây hại trầm trọng cho cơ thể như ma túy nhưng lại có khả năng phá hoại lâu dài đối với cảm xúc, hành vi và các mối quan hệ.

Bộ não của chúng ta đã bị mạng xã hội thay đổi "kinh khủng" như thế nào?

Nhưng đáng ngạc nhiên là hình ảnh quét não ở người nghiện ma túy và nghiện mạng xã hội lại có cấu tạo tương tự nhau. 

Cụ thể, các chất trắng trong vùng não điều khiển cảm xúc, sự tập trung hay khả năng ra quyết định của những người này có sự giảm sút đáng kể.

Những người dùng nhiều mạng xã hội khiến nhiều bạn đưa ra quyết định nhanh chóng mà không cần suy nghĩ nhiều. Hệ quả tất yếu là bộ não trở nên lười biếng trong suy nghĩ hơn, khi bạn quen dần với điều này bạn sẽ dần trở nên “dễ dãi”, chỉ thèm muốn cảm giác đơn giản ấy mà thôi.

2. Khả năng não bộ làm nhiều việc 1 lúc sẽ gần như không còn

Bạn cho rằng người dụng mạng xã hội nhiều hay có thói quen vừa làm vừa theo dõi các website khác là người có khả năng đa nhiệm “multi-tasking” (làm nhiều việc cùng lúc) giỏi?

Bộ não của chúng ta đã bị mạng xã hội thay đổi "kinh khủng" như thế nào?

Tuy nhiên kết quả nghiên cứu lại chỉ ra điều ngược lại. Nếu bạn bắt não bộ cùng phải làm nhiều việc 1 lúc trên mạng, nó sẽ mất khả năng ghi nhớ việc lâu hơn so với người tập trung làm 1 việc.

Không những thế, việc cùng lúc làm nhiều việc trên mạng làm giảm khả năng quan sát, nhận biết bối cảnh và ghi nhớ.

3. Não xuất hiện “ảo giác” điện thoại rung

Triệu chứng cảm thấy điện thoại rung (Phantom Vibration Syndrome) là hiện tượng tâm lý mới được phát hiện ra trong những năm gần đây.

Người mắc hội chứng sẽ cảm thấy điện thoại rung trong túi ngay cả khi không hề có chuyện đó.

Bộ não của chúng ta đã bị mạng xã hội thay đổi "kinh khủng" như thế nào?

Trong 1 nghiên cứu, 89% người dùng mạng xã hội thường xuyên trải nghiệm hiện tượng trên 1 – 2 lần/tuần. Theo các chuyên gia lý giải, não bộ của ta bị các kích thích, tưởng tượng ra bất kỳ sự rung động nào (như ngứa trên da) cũng là do tín hiệu rung của điện thoại gây ra.

4. Kích thích não tiết ra nhiều hormone Dopamine – chất khiến cơ thể thấy dễ chịu

Các hình ảnh quét MRI cho thấy vùng não tiết ra nhiều hormone dopamine hơn khi người dùng mạng xã hội nói về bản thân, thay vì lắng nghe người khác.

Lúc này trung khu tưởng thưởng của não sẽ hoạt động mạnh – bởi chúng ta thích tự nói về mình mà.

Bộ não của chúng ta đã bị mạng xã hội thay đổi "kinh khủng" như thế nào?

Nghiên cứu còn chỉ ra, 30 – 40% cuộc nói chuyện trực tiếp có sự trao đổi thông tin trong khi 80% cuộc nói chuyện online là tự nói về bản thân mình. Phần não điều khiển sự hài lòng, động lực, tình cảm chịu ảnh hưởng của việc sử dụng mạng xã hội, nhất là khi bạn biết có người theo dõi (follow) mình.

Có lẽ điều này khiến cho nhiều bạn thích “sống ảo”, trò chuyện trên mạng nhiều hơn, và khi phải gặp “mặt đối mặt”, họ lại trở nên rụt rè, nhút nhát.

Nguồn: AsapScience

(28)

Đôi khi, mất mát là cái giá để đổi lấy một điều khác đẹp đẽ hơn…

金曜日, 10月 6th, 2017

Vậy nên, cô gái này, em hãy thử một lần ngồi ngắm nhìn mặt trời mọc nơi bờ biển, rồi em sẽ thấy, khi màn đêm dần khuất, sẽ có bao nhiêu thứ tươi đẹp khác nữa lần lượt hiện lên. Mất đi, đôi khi không phải là “mất mát”, mà nó là cái giá phải trả để đổi lấy một khởi đầu sẽ đẹp đẽ, trọn vẹn hơn. Em ạ!

Những ngày đứng giữa nhớ – quên…Dạo nọ, tôi thường lang thang ở bờ biển vào mỗi buổi tối, và ngày nào, tôi cũng bắt gặp người con gái ấy, ngồi một mình. Mái tóc dài luôn xoã, chốc chốc lại bị cơn gió biển thổi tung, cảnh tượng đó thật sự rất ám ảnh, nó khiến tôi chẳng thể chỉ đứng yên nhìn thôi mà không làm gì đó. Và rồi, tôi ngồi xuống, thật chậm rãi chào người kế bên, cô ấy đáp lại bằng một cái cười hờ, mọi thứ sau đó hoàn toàn rơi vào khoảng không im lặng. Rất nhiều những buổi tối như vậy, chúng tôi cùng ngắm biển mà không ai bật lên bất kì thứ âm thanh nào cả. Mãi đến một ngày, cô ấy đột nhiên hỏi tôi “có muốn nghe điều gì?”, cũng chẳng lấy làm sửng sốt, tôi chỉ bảo “điều em bắt đầu muốn anh nghe”.

Đôi khi, mất mát là cái giá để đổi lấy một điều khác đẹp đẽ hơn...

Cô ấy kể về những đêm trước đó, khi chưa có tôi, khi chỉ mới đặt chân đến nơi này, thực ra chỉ là một cuộc trốn chạy, để tìm cách lãng quên. “Em đã từng có những ngày trẻ rất đẹp”, tôi nhìn thấy được trong đôi mắt ấy thứ ánh sáng lấp lánh khi giọng kể trầm, nhẹ đang vang lên đều đều, giống như đó là điều hạnh phúc duy nhất cô có được trong đời mình.

“Em đã từng rất yêu một người đàn ông. Anh ấy cũng từng rất yêu em. Em đã từng nghĩ sẽ có chung với anh ấy một gia đình nhỏ. Mọi thứ ngày đó đều đủ ấm áp và yên lòng, cho đến khi những điều “thực sự là đã từng” của cuộc đời anh ấy xuất hiện, em mới biết mình là người đến sau.

Thứ cảm giác như vậy, khiến người ta giống đang bị xiết chặt cổ họng, chẳng thể nào thở nổi, em thực sự đã tưởng rằng mình chết rồi trong khoảnh khắc ngày hôm ấy”. Cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời để cố ngăn những giọt nước tràn khỏi khoé mắt, nhưng không kịp, tôi đã thấy chúng lăn dài thành dòng trên hai gò má. Không maccara, không thứ mỹ phẩm nào trên làn da, hình ảnh đau thương chân thực hệt như câu chuyện mà cô kể về đời mình. “Vậy sao em không chọn cách quên nó đi? Quên quá khứ đã từng khiến em phải buồn đến như vậy”. “Vì em đã từng rất hạnh phúc, trước khi bị làm đau bởi điều đó”. Tôi chẳng thể nói được gì thêm, còn cô lại tiếp tục sự im lặng như lúc trước.

Đôi khi, mất mát là cái giá để đổi lấy một điều khác đẹp đẽ hơn...

 

Sau đêm hôm ấy, không ai còn nhìn thấy hình ảnh người con gái ngồi bên bờ biển một mình xuất hiện thêm lần nào nữa. Tôi hiểu, mọi thứ chưa thể nào ngủ yên được trong tâm hồn cô, là vì cô vẫn chưa từng quên đi, là vì cô chưa hề muốn chấp nhận hiện thực đã chia ly nên mới chọn cách đi thật xa, mong thời gian có thể thay mình làm mờ phai hết cả thương yêu lẫn cay đắng. Thật đáng tiếc khi những điều rất muốn nắm giữ cùng dở dang luôn đến trong những ngày người ta còn đang quá trẻ để có thể hiểu được mình cần phải làm gì, nên rồi người ta cũng để vuột mất, rồi người ta đau. Cô gái trẻ có thể sẽ chẳng bao giờ biết được cách để lãng quên, vì những ngọt ngào ngày cũ đã mãi mãi ở lại, trong thanh xuân của em. Những con người giống như em, sau khi đã dốc trọn tất cả để yêu thương một ai đó, có khi sẽ phải dành hết cả phần còn lại của tuổi trẻ mình để bôi xoá đi hình bóng họ.

Đôi khi, mất mát là cái giá để đổi lấy một điều khác đẹp đẽ hơn...

Em có nghĩ đó là một điều đáng buồn không? Anh thì nghĩ là có, vì em còn trẻ quá, em xứng đáng được vui và phải được trân trọng nhiều hơn thế. Anh biết “chân tình” là điều có thật giữa cuộc đời, nhưng nó chắc chắn không nằm ở người đã bỏ em ra đi. Vậy nên, cô gái này, em hãy thử một lần ngồi ngắm nhìn mặt trời mọc nơi bờ biển, rồi em sẽ thấy, khi màn đêm dần khuất, sẽ có bao nhiêu thứ tươi đẹp khác nữa lần lượt hiện lên. Mất đi, đôi khi không phải là “mất mát”, mà nó là cái giá phải trả để đổi lấy một khởi đầu sẽ đẹp đẽ, trọn vẹn hơn. Em ạ!

(5)

Liệu có mấy ai hiểu được sự đau đớn của chia tay?

木曜日, 9月 28th, 2017

Chia tay, là khi hai người cắt đứt mối quan hệ với nhau, rằng hai người như hai người xa lạ. Chia tay là một thứ gì đó rất đau khổ, rất khó nói và cũng rất khó viết để có thể nói hết ra sự đau khổ của nó. Chia tay là khi ta mất đi một người ta yêu hết lòng bằng cả trái tim hoặc cũng là sự giải thoát cho nửa còn lại của mình. Xét trên phương diện nào đi nữa, thì bất kể ai khi yêu cũng đều không muốn chia tay.

Chia tay, là khi hai người cắt đứt mối quan hệ với nhau, rằng hai người như hai người xa lạ. Chia tay là một thứ gì đó rất đau khổ, rất khó nói và cũng rất khó viết để có thể nói hết ra sự đau khổ của nó. Chia tay là khi ta mất đi một người ta yêu hết lòng bằng cả trái tim hoặc cũng là sự giải thoát cho nửa còn lại của mình. Xét trên phương diện nào đi nữa, thì bất kể ai khi yêu cũng đều không muốn chia tay.Liệu có mấy ai hiểu được sự đau đớn của chia tay?Nhưng, chia tay đâu phải là ngừng yêu, đâu phải là ngừng quan tâm đến người còn lại. Chỉ là những hành động đấy sẽ lặng lẽ diễn ra, chỉ một mình mình biết, người kia sẽ chẳng biết đến hành động này của mình, chỉ là khi bất chợt nhìn thấy hình ảnh họ, trái tim ta lại vô tình nhói đau, hay vô tình rơi nước mắt hoặc khi đi qua chỗ từng hẹn hò, ta lại ngồi đấy và nhớ lại cảm giác cũ yêu thương xưa kia.

Liệu có mấy ai hiểu được sự đau đớn của chia tay?

Từ ngày chia tay, chẳng còn một dòng tin nhắn yêu thương được gửi đến trước khi đi ngủ, cũng chẳng có ai gọi điện đánh thức ta dậy, chẳng có ai hỏi han quân tâm đến những việc mình làm, sẽ chẳng có ai bên mình lúc vui, sẽ chẳng ai để mình ôm chặt lấy những lúc buồn,… Tuy rằng trái tim vẫn nhớ đến người đó, nhưng lại chẳng có tư cách để đòi hỏi sự quan tâm. Đôi lúc muốn xin lỗi về mọi chuyện, muốn bắt đầu lại từ đâu nhưng chẳng thể, cũng chỉ vì lòng tự trọng và sự nặng nề của hai chữ: “Chia tay!”

Thử hỏi xem mấy ai khi chia tay mà không đau khổ, chỉ là mình không muốn nói ra mà thôi. Tuy đau khổ đến mấy nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ để người còn lại không cảm thấy thương hại mình. Đừng bao giờ nghe những lời an ủi của bạn bè, rằng không được khóc khi chia tay. Hãy khóc đi, khóc cho vơi nhẹ nỗi buồn, khóc cho nỗi buồn hòa cùng giọt nước mặt tuôn ra, sẽ thoải mái hơn khi ta khóc một mình. Hãy khóc thật to, khóc thật nhiều, khi đó bạn sẽ không còn buồn, sẽ không phải chịu sự tổn thương mà người ấy mang lại cho mình nữa.

Nếu bạn đang có một tình yêu, một cuộc sống hạnh phúc, hãy trân trọng nó. Vì biết đâu một ngày nào đó, nó sẽ không còn bên bạn! Và nếu hai bạn còn yêu nhau, còn tình cảm với nhau, hãy quay về với nhau. bởi vì trong tình yêu, cần có sự kiên trì và bao dung!

(15)

Anh có biết, sau nụ cười của em là đau thương…

火曜日, 9月 19th, 2017

Người ta thích nhau qua vẻ bề ngoài, sau đó là tâm hồn. Rồi người ta yêu nhau qua tính cách, sau đó là mùi hương. Theo quá trình, con người sẽ thay lòng, sẽ không còn yêu nhau nữa, sẽ không còn thích thú với khuôn diện đấy nữa, rồi sẽ chẳng ai nhớ đến chuyện năm ấy, anh đã theo đuổi tôi như thế nào. Bởi, đơn giản nếu trái tim họ ra đi, con người ở lại cũng chỉ là một thể xác mơ hồ, không có giá trị.

Mình thích ánh đèn neon, đơn giản vì là ánh đèn, nhấp lên một tí hi vọng trong bóng tối.

Tôi không nhớ rõ nữa, chỉ là một tí ánh sáng mập mờ được chiếu ra từ ánh đèn neon chúng rất đẹp. Lấp lánh, lấp lánh giống như ánh mắt của con người khi thích một ai đó vậy. Người ta thích nhau qua vẻ bề ngoài, sau đó là tâm hồn. Rồi người ta yêu nhau qua tính cách, sau đó là mùi hương. Theo quá trình, con người sẽ thay lòng, sẽ không còn yêu nhau nữa, sẽ không còn thích thú với khuôn diện đấy nữa, rồi sẽ chẳng ai nhớ đến chuyện năm ấy, anh đã theo đuổi tôi như thế nào. Bởi, đơn giản nếu trái tim họ ra đi, con người ở lại cũng chỉ là một thể xác mơ hồ, không có giá trị.

Anh có biết, sau nụ cười của em là đau thương...
Khi người ta quên nhau, đầu tiên là quên mái tóc, quên mùi hương, sau đấy là quên những cái số trên điện thoại, vậy là quên rồi.

Tôi từng hỏi anh:”Bầu trời có màu gì?” Anh trả lời:”Màu xanh”.

Anh có biết, sau nụ cười của em là đau thương...

Thật ra, anh sai rồi. Bầu trời có 7 gam màu: đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Mỗi màu sắc tương ứng với 1 bước sóng, tần số và mang năng lượng khác nhau. Anh biết không? Những gì anh nhìn thấy đôi khi chúng rất đẹp, nhưng phía sau nó là những gam màu được tạo ra theo quy trình. Cũng như, anh thấy em đang cười, nhưng nụ cười đó đằng sau có ẩn ý đau thương anh biết không? Anh thấy khuôn diện hạnh phúc của tôi, nhưng không đồng nghĩa đằng sau khuôn diện đó là một gượng mặt hạnh phúc.

Những gì anh thấy, đó đơn giản chỉ là những gì anh thấy thôi. Bởi, anh không muốn tìm hiểu, nên anh chỉ tin những gì anh thấy. Đúng chứ?

Anh có biết, sau nụ cười của em là đau thương...

 

-Sưu tầm..

Nhật kí ngày mưa..

(21)

Cô ấy là bầu trời của tôi (Tiêu Dao)

水曜日, 9月 13th, 2017

Đối với tôi mà nói, cô gái ấy giống như bầu trời…

Một tiếng kéo rin rít. Rồi một hồi hụ dài. Và những âm thanh loảng xoảng, kèn kẹt nối nhau liên tiếp…

Nói thật, tôi chưa từng thích tàu hỏa. Tôi ghét sự già nua, cũ kĩ của nó. Tôi ghét những âm thanh chói tai xình xịch. Ghét cái cách những thanh ray tàu oằn mình kêu ken két dưới sự ma sát tóe lửa với bánh tàu. Ghét cả những tiếng còi kéo dài lúc vào ga.

Quẳng ba lô lên ghế, nhìn toa tàu trống thênh thang, tôi kéo cao cửa sổ hết cỡ để những cơn gió muộn lạnh cóng tràn vào lùa tung cả tóc.

Phải, tôi – một người rất ghét tàu hỏa – giờ đây, ngay đêm hai mươi chín tết, lại đang một mình đón chuyến tàu muộn ngược hướng đường về nhà, và sẽ có một hành trình xuyên đêm nay. Bởi vì, chúng tôi đã có một giao ước với nhau.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Thẳm sâu trong kí ức của tôi luôn tồn tại hình ảnh một người con gái, với mái tóc dài ngang eo bay trong gió, với áo len mỏng màu trắng suôn dài, với đôi mắt nâu xa xăm, ngồi trên bờ lan can gỗ ngả màu thời gian, giữa những cơn gió mát rượi ngày cuối thu, tay giơ cao chiếc máy bay giấy.

Người con gái ấy, với tôi, là nắng, là gió, là sự tự do, là ước mơ, là tuổi trẻ, là cả một bầu trời vời vợi.

Người con gái đó thỉnh thoảng lại cứ xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, bàn tay vươn cao cánh máy bay trắng muốt trên nền trời lộng gió, và quay lại, nói với tôi một điều gì đó, đôi mắt cong lên tinh nghịch, lấp loáng nét cười.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe rõ câu nói đó!

Tiếng còi tàu kéo dài báo hiệu vào ga làm tôi giật mình tỉnh giấc. Gió vẫn ào ào lùa qua khung cửa sổ. Tôi đưa bàn tay phải vô thức nắm lấy năm đầu ngón tay trái đã lạnh cóng của mình.

Chợt có gì đó bứt phá khỏi đống hỗn mang mà tôi vẫn đang mắc kẹt trong đó, tràn về tâm trí: cánh máy bay giấy màu trắng chao nghiêng trên nền trời xám bạc lộng gió, người con gái quay về phía tôi, nụ cười còn vương những sợi tóc bị gió lùa tung. Phía xa xa, mặt dốc nghiêng nghiêng của con đồi phủ đầy cỏ xanh và những bông cỏ may tim tím…

Phải rồi, ngày xưa, nhà của chúng tôi ở trên triền đồi xanh mướt. Sáng sớm, mặt trời đỏ rực treo trên đầu ngọn cỏ xanh mơn mởn. Đồi lộng gió. Căn nhà gỗ lộng gió. Đồng cỏ may tím rực rỡ suốt cả mùa hạ, sang đến mùa thu. Trên lan can gỗ đầy gió nhìn ra khoảng trời cao vời vợi ánh lên màu tím huyền hoặc của cỏ may ấy, chúng tôi ngồi cạnh nhau, chờ những chiếc máy bay bé xíu chầm chậm lướt qua những cụm mây trắng xốp. Cô ấy từng bảo tôi: “Nếu cậu lẩm nhẩm một điều ước khi nhìn theo một chiếc máy bay đang lướt ngang bầu trời, điều ước của cậu sẽ trở thành sự thật”

Và cô ấy luôn lẩm nhẩm một điều gì đó, mỗi khi một bóng máy bay trắng lấp lóa nắng bay qua khung trời lộng gió phía trên con dốc. Năm đầu ngón tay mảnh dẻ vươn cao in trên nền trời. Chiếc máy bay chầm chậm lướt qua những kẽ tay trước khi khuất dạng. Tiếng thì thầm khe khẽ của cô ấy tan ra giữa tiếng ầm ì rền rền của động cơ máy bay vọng lại xa xăm phía trên cao thật cao – nơi bầu trời lồng lộng, nơi những cụm mây trắng bồng bềnh.

Cô gái ấy, là bạn thân nhất của tôi.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

 

***

“Vé của em đâu?”

Trước con mắt mở to ngạc nhiên của chị soát vé, tôi chìa ra hai tấm với hai số ghế liền nhau. Những tôi chọn cách phớt lờ ánh nhìn khó hiểu và tò mò của chị ta bằng cách kéo headphone lên bịt kín tai và vờ như mình đang chăm chú nghe nhạc.

Bốn năm về trước, chúng tôi đã phải bỏ lỡ cuộc hành trình của mình ở ga này…

Bốn năm về trước, cô ấy rủ tôi trốn nhà. Phải, chính xác là trốn nhà! Bốn năm trước, cô ấy mười bảy, tôi mười bảy. Bốn năm trước, cả hai chúng tôi mới chỉ là hai đứa trẻ không hơn không kém, với một cuộc sống đơn giản quanh quẩn vùng triền đồi tim tím cỏ may…

Vậy mà đã bốn năm! Thời gian tuột nhanh qua kẽ tay như cánh máy bay bé xíu năm nào.

“Tại sao chúng ta lại phải trốn nhà?”

“Thì, bố mẹ chúng ta sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho chúng mình đi thế này còn gì…”

“Đó là lý do đấy! Tại sao lại phải lén lút chỉ để đi làm cái trò này?”

“Thì bởi vì… Mà thôi, Thiên cũng chả hiểu nổi đâu…”

Tôi nhún vai, nhét headphone vào tai. Tiếng tàu hỏa xình xịch làm tôi phát ngấy. Gió thì thi nhau lùa qua những khe lưới mắt cáo chắn ngang cửa sổ khiến tóc của cô ấy cứ thỉnh thoảng lại chạm vào má tôi. Thoảng trong mùi sương đêm lành lạnh, tôi vẫn nhớ như in hương táo thơm ngòn ngọt và hương cỏ may ngai ngái, nồng nồng len lỏi trong từng sợi tóc mềm mại ấy.

Lúc cánh cửa sổ phòng tôi rung lên vì những tiếng gõ nhè nhẹ, tôi chẳng thể ngờ được đợi mình ngoài đó lại là cô ấy – balo trên vai, mũ áo hocdie trùm kín đầu – vừa giơ tay lên miệng ra hiệu hãy im lặng, vừa thì thầm bảo tôi:

“Cầm theo tiền, mặc ấm vào, và đi theo mình”.

Cũng chả biết sao tôi lại hùa vào cái trò phiêu lưu bất chợt, khó hiểu của cô ấy. Có lẽ vì tôi có cảm giác nếu mặc kệ cô ấy một mình thì sẽ chẳng ai ngờ được cô ấy sẽ gây ra chuyện gì nữa!

Chúng tôi vừa kịp chuyến tàu muộn nhất. Cô ấy giữ im lặng suốt chuyến đi. Sự im lặng khó hiểu cùng với chuyến đi bí ẩn vừa kịp khiến tôi hoang mang thì cô ấy quay sang, giật nhẹ tay tôi: “Lớn lên Thiên vẫn muốn làm phi công chứ?”

“Hả? Ừm… Có lẽ…”

“Vậy tớ yên tâm rồi…”

“Tại sao?” “Vì khi ấy, tớ có thể ngồi trên đồi cỏ may, thì thầm lời nguyện ước với những chuyến bay của cậu. Tớ thực sự rất vui khi biết chính cậu sẽ là người chở tâm nguyện của tớ đến những đám mây và ánh nắng mặt trời trên cao.”

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Tôi rút tai nghe ra, nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạ lùng:

“Cậu bị hâm à?”

Đêm hôm ấy, hai giờ sáng, chúng tôi bị dừng tàu lại đột ngột. Tiếng phát thanh viên dịu dàng thông báo do sự cố đường ray, chuyến tàu bị hoãn lại. Chúng tôi sẽ được sắp xếp tàu để quay về.

Cô ấy bước xuống khỏi toa, tiếng thở nhè nhẹ kìm dưới lồng ngực, hai tay giấu trong túi áo, mũ kéo xuống trùm kín mặt. Cô ấy ngồi hồi lâu trên đường ray, không nhìn tôi lấy một lần, hỏi khẽ:

“Mình đi bộ đến đó đi, được không?”

Tôi muốn giãy nảy lên. Toàn bộ chuyến đi tính đến thời điểm này hoàn toàn vô nghĩa, khó hiểu đến khó tin. Nhưng tôi chỉ kéo cao hơn cổ áo khoác, hỏi cô ấy bằng giọng nói mệt mỏi. Theo mỗi con chữ, hơi thở của tôi phả vào cơn gió những làn khói mỏng manh:

“Đó” là đâu?

“Khoảng… trời sáng, có lẽ chúng ta vẫn kịp đến. Ừ, có lẽ…”

“Cậu bình thường lại cho tớ nhờ đi, được không? Chuyện quái gì xảy ra tối nay thế?”

Cô ấy vẫn im lặng. Im lặng một cách bướng bỉnh. Im lặng hồi lâu. Cô ấy ngồi bệt trên những thanh ray lấm sương, hai tay ôm chặt lấy chân, gục mặt vào hai đầu gối. Im lặng kéo dài đến nỗi tôi run lên vì sợ mình đã nói gì quá đáng.

Thế rồi, bất thình lình, cô ấy ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn tôi mà như không nhìn tôi, cười xòa: “Có lẽ là số mệnh…”

Tôi đã như bị đông cứng lại trong giây phút ấy. Hai vành mắt cong cong như vầng trăng muộn. Nụ cười vừa thản nhiên, lại vừa thoảng chút nuối tiếc xa xăm. Hàng lông mi cong rợp ươn ướt. Chiếc mũ áo khoác bị tuột xuống, những lọn tóc mềm mại xõa tung trong gió, thoảng mùi hương táo đỏ và cỏ may… Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng hình ảnh ấy lại trở về gặp tôi trong những cơn mê lưng chừng giữa đêm, khiến tôi bất thình lình bật dậy, nhận ra bàn tay mình đang giơ ra chơi vơi giữa không trung lạnh ngắt như đang đuổi bắt một ảo ảnh đẹp đến nao lòng, và rồi từng cơn khó thở quặn thắt làm ngực tôi đau nhói như muốn vỡ tung.

Tôi thừa nhận, tôi nhớ cô ấy. Nhớ đến phát điên!

Còi tàu lại kéo dài báo hiệu tàu đã vào ga. Tôi đang đi trong một chuyến đi mờ mịt. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình phải đến đâu. Thế nhưng có gì đó sâu thẳm bên trong thôi thúc tôi nhất định phải làm.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

“Cô ấy muốn vậy” – tôi tự nhủ khi kéo cao cổ áo khoác, dò dẫm trong màn đêm ướt sương, men theo những thanh ray tàu và lầm lũi đi về phía trước. Lại sự cố. Tôi đã nói là mình ghét tàu hỏa chưa nhỉ? Chúng đầy rẫy những sự cố! Tôi vừa lầm bầm vừa mường tượng lại nụ cười ánh lên sắc tím cỏ may của cô ấy trong buổi chiều lộng gió trên đồi của ngày xưa, vừa bỏ lại sau lưng đoàn tàu hùng vĩ đang nằm im lặng dưới làn sương nhàn nhạt. Những kỹ thuật viên đang lăng xăng tìm cách khắc phục sự cố trông hệt như những con kiến chăm chỉ. Nhưng tôi không thể đợi họ. Tôi cần phải đến nơi cô ấy muốn đến trước khi trời sáng, cho dù tôi vẫn chưa nghĩ ra đó là nơi nào.

Suốt chuyến tàu về, cô ấy lại im lặng. Tôi bỗng thấy hoang mang. Tôi có cái cảm giác kì lạ rằng cô ấy đang bồng bềnh trôi tuột khỏi tôi như những cụm mây xốp trắng trên trời cao, như chiếc máy bay ẩn hiện giữa những kẽ ngón tay trước khi khuất dạng… Bị sự bất an thôi thúc, tôi e dè vươn tay, nắm lấy năm ngón tay lạnh cóng của cô ấy đang giấu trong túi áo khoác, đưa cho ấy một cái nhìn dò hỏi. Cô ấy không trả lời, cũng không rút tay ra. Cô ấy chỉ đơn giản là để những ngón tay lạnh giá của mình nằm yên trong bàn tay tôi. Một lúc lâu sau, tôi cảm nhận được hương táo đỏ trộn lẫn hương cỏ may bao trùm quanh người mình, cảm nhận được những sợi tóc mềm mại, mát lạnh khẽ cọ vào má, vào cổ.

Cô ấy vừa gục vào vai tôi.

Cô ấy ngủ gật ư?

Không phải. Bởi vì tôi nghe thấy, lẫn trong gió rít ngoài cửa sổ, một tiếng “Cảm ơn” mỏng manh khẽ bật ra, rồi vỡ tan và cuốn theo gió ra ngoài dải đồng hoang sâu hun hút phía ngoài cửa sổ toa tàu. Tôi biết mình đã không nghe nhầm. Cô ấy vừa nói “cảm ơn” tôi.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Hứa với tớ, một ngày nào đó, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình bị bỏ dở hôm nay, chỉ hai đứa mình thôi…

Tất nhiên rồi, nhưng trước đó, cậu cần về nhà và ngủ một giấc thật say.

“…Chúng ta sẽ phải tới đấy trước khi trời sáng, và cậu sẽ thấy điều kì diệu. Nhất định phải tới đó trước khi trời sáng…”

Ngay sáng hôm sau buổi chúng tôi trốn đi bất thành đó, cô ấy được gia đình làm thủ tục nhập viện. Tôi chợt hiểu tại sao đêm hôm trước cô ấy bỗng hành động kì lạ đến thế. Trong thời gian tôi đi học ở trường điểm ngoài tỉnh, để lại cô bạn thân thuở nhỏ một mình với đồi cỏ may tím, thì chứng ngủ sâu của cô ấy đã ngày càng khó kiểm soát hơn.

Bạn biết chứng bệnh Klein-Levin không nhỉ?

Tôi đã điên cuồng tìm hiểu về nó rất nhiều từ sau ngày cô ấy nhập viện. Một chứng bệnh rối loạn thần kinh hiếm với tỷ lệ mắc là 1/1 triệu người, khiến cho con người ta cứ đột nhiên rơi vào giấc ngủ sâu không cưỡng nổi hàng ngày, hàng tuần, thậm chí hàng tháng.

1/1 triệu người, vậy tại sao, lại là cô ấy?

Mỗi lần tôi đến bệnh viện thăm, thời gian cô ấy đang ngủ càng nhiều hơn. Rốt cuộc, vì quá nhiều thứ ập đến cùng một lúc: bệnh tình mỗi lúc một nặng của cô ấy, kì thi học sinh giỏi, kì thi đại học…, tôi đã quên khuấy mất việc phải hỏi cô ấy “nơi đó” là nơi nào. Và rốt cuộc, chúng tôi đã không kịp trốn đi thêm một lần nữa để thực hiện lời hứa ngày hôm đó.

Bởi vì, trước khi hai đứa kịp làm thế, cô ấy đã chìm vào một giấc ngủ sâu, rất sâu. Hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Tôi vẫn lầm lũi đi. Trời đang dần sáng lên. Ga cuối hiện ra khiến tôi hoang mang. Bây giờ, tôi sẽ phải đi đâu?

Cô ấy, rốt cuộc muốn đến nơi nào?

Tôi nhớ lúc hai ngón tay chúng tôi ngoặc vào nhau để ấn định lời giao ước trong đêm đó. Ngón tay cô ấy nhỏ nhắn, lạnh cóng khiến tay tôi tê tê.

Tôi nhớ khuôn mặt cô ấy xanh xao, yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền giữa chăn gối trắng toát của bệnh viện. Những chiếc ống, những sợi dây chằng chịt vây quanh cô ấy như chiếc mạng nhện tả tơi sau đêm bão, giúp cô ấy duy trì sự sống. Phải, cô ấy vẫn sống, chỉ có điều là cô ấy đang ngủ. Ngủ rất say. Ngủ mà chẳng biết bao giờ tỉnh lại.

Tôi không tin vào truyền thuyết công chúa sẽ thức dậy sau nụ hôn của hoàng tử. Hay có lẽ bởi vì tôi không phải là hoàng tử, nên nụ hôn tuyệt vọng tôi đặt lên môi cô ấy đêm hôm đó không thể đánh thức người con gái đang say ngủ trong vòng tay tôi? Cô ấy chỉ đang ngủ thôi, liệu cô ấy có cảm nhận được nụ hôn của tôi lúc đó, hơi ấm từ vòng tay tôi lúc đó, và câu nói “anh yêu em” của tôi lúc đó?

Tôi không biết.

Nhưng tôi muốn, muốn biết điều đó đến phát điên lên. Vậy mà cô ấy vẫn cứ bướng bỉnh nằm đó, yên bình ngủ. Cô ấy ngủ, say sưa đến thế, thanh thản đến thế, trong khi mỗi đêm, tôi giật mình thức giấc bởi nỗi lo cô ấy không bao giờ có thể tỉnh lại để trả lời tôi.

Tôi rốt cuộc chẳng trở thành phi công như cô ấy muốn năm nào. Thay vào đó, tôi sắp trở thành một kiểm toán viên. Tôi quên mất cách ước mơ, quên mất cách vươn bàn tay lên nền trời xanh nhạt để đuổi bắt hình bóng chiếc máy bay lấp lánh nắng bạc, quên cả cách thì thầm gửi điều ước của mình đến bầu trời… Giống như khi chìm vào giấc ngủ sâu đó, cô ấy đã đem theo cả bầu trời của tôi đi.

Tôi đến bệnh viện mỗi ngày chỉ để yên tâm nhìn khuôn ngực cô ấy vẫn khẽ phập phồng trong những nhịp thở yếu ớt, chỉ để lay gọi, nắm tay cầu xin cô ấy thức dậy trong nỗi tuyệt vọng đau đớn…

Vậy mà, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng đoán ra, cô ấy đã muốn đến nơi nào!

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Ngã ba hiện ra trước mặt khiến đôi chân rã rời của tôi như muốn khuỵu xuống mặt đường ẩm sương. Tôi muốn khóc, nhưng gió cứ lùa mi mắt khô không khốc. Đúng lúc tôi tưởng như mình đã tuyệt vọng, thì tấm bảng chỉ đường trước giờ vẫn im lìm đứng đó đập vào mắt tôi.

Trong phút chốc, tôi chợt hiểu ra đâu là đích đến của mình.

Tôi kéo cao cổ áo, quên cả đói, quên cả lạnh, quên cả mệt, quên cả cơn đau nơi gan bàn chân. Tôi bước như chạy về phía trước, mong mình sẽ tới nơi kịp trước khi mặt trời mọc. Tôi chạy đua với bình mình, chạy đua với mặt trời.

Tôi đến nơi vừa kịp lúc những tia nắng đầu tiên xuất hiện trên đường chân trời xám nhạt. Và cũng là lúc chuyến bay đầu tiên đang vào đường băng chuẩn bị cất cánh. Gió lùa thông thốc qua khoảng không gian rộng lớn. Tôi giơ bàn tay của mình ra. Năm ngón tay in lên bóng chiếc máy bay to lớn đậu phía xa xa một vệt đen mờ mờ.

Những tia nắng đỏ ánh lên lớp sơn bạc của chiếc máy bay khổng lồ rạng rỡ hơn bất kì một thứ hào quang nào mà tôi từng thấy. Tiếng ro ro của động cơ át cả tiếng gió ì ầm. Chiếc máy bay từ từ cất cánh. Cái bóng to lớn hùng vĩ của nó in lên vầng mặt trời đỏ rực đang nhô lên từ phía chân trời. Phía trên cao, những cụm mây trắng xốp bồng bềnh mời gọi…

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

Tôi đã thấy tất cả những điều ấy qua bốn kẽ ngón tay của mình. Tôi đã dõi theo chiếc máy bay khổng lồ từ khi bắt đầu cất cánh bay vào bình minh cho đến khi nó trở nên bé xíu, và biến mất giữa những cụm mây trắng. Trong lúc đó, tôi đã không ngừng lặp đi lặp lại: “Hãy cho cô ấy tỉnh lại. Hãy trả cô ấy lại cho tôi. Trả bầu trời của tôi lại cho tôi”.

Gió vẫn rít bên tai tôi. Vệt khói trắng thẳng tắp chiếc máy bay để lại trên nền trời xanh ngọc đã biến mất như thể tan vào những cụm mây trắng. Tôi rút điện thoại bấm dãy số quen thuộc. Giọng nữ dịu dàng tan vào làn gió cô liêu ngày cuối năm:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã không còn sử dụng, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại và gọi lại sau…”.

Nước mắt tôi theo đó chợt trào ra hai bên gò má, rát bỏng. Đã rất lâu rồi tôi mới khóc như vậy, khóc tấm tức như một đứa trẻ kinh hoàng nhận ra nó vừa để vuột mất thứ mà nó yêu thích nhất, khóc nức nở như một đứa trẻ phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất trong đời nó, khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ bị bỏ rơi… Phải, đã rất lâu rồi, tôi mới khóc như thế, kể từ cái ngày tôi phát hiện ra trong điện thoại của cô ấy có một file ghi âm đề tên tôi.

 Blog Radio 501: Cô ấy là bầu trời của tôi

“Thiên à, cậu có biết không, đối với tớ mà nói, cậu giống như bầu trời… Bầu trời cao lớn, rộng rãi, khoáng đạt, đẹp đẽ. Bầu trời mà tớ luôn khát khao tìm hiểu, luôn muốn vươn tới. Thiên à, tớ đã nhờ không biết bao nhiêu cái máy bay chuyển cảm xúc của tớ tới cậu, cậu đã bao giờ nhận được chưa vậy?

Thiên à, cậu biết không, tớ yêu cậu! Tớ yêu cậu nhiều lắm, nhiều đến nỗi tớ không thể nói hết trong một lần, nên phải chia nhỏ nó ra, nhờ rất, rất nhiều chiếc máy bay chở đến cho cậu đấy.

Tớ đã nói với cậu rồi mà nhỉ? Với tớ, cậu giống như bầu trời…”

Tôi đã khóc. Tôi đã ôm thật chặt cô ấy. Tôi thậm chí đã hôn cô ấy và nói với cô ấy rằng “Anh yêu em”. Nhưng khi tôi làm tất cả những việc đó, khi tôi nghe được tình cảm cô ấy dành cho mình, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ gần nửa năm trời.

Cô ấy vẫn ngủ, cho đến tận bây giờ…

Mọi thứ đều vô nghĩa nếu như không có cô ấy. Mọi thứ đều vô nghĩa nếu cô ấy không tỉnh dậy. Mọi thứ đều vô nghĩa vì tôi đã hành động quá muộn màng…

Nếu cô ấy không tỉnh dậy… nếu như thế, tôi sẽ tiếp tục thế nào đây?

Vì, đối với tôi mà nói, cô ấy cũng giống như bầu trời…

© Tiêu Dao – blogradio.vn

(29)